5 nữ diễn viên VTV để tóc ngắn: Thu Quỳnh cân được đủ kiểu, Phương Oanh cool ngầu chứ không "chán" như trong phim Ngắm 5 nữ diễn viên VTV tóc ngắn, chị em khéo lại nhắm được vài kiểu để lột xác. Khi cần tạo một sự thay đổi rõ rệt về nhan sắc, chị em sẽ có xu hướng cắt nhẹm mái tóc dài, chuyển sang để tóc ngắn. Người ta thường nói, đàn ông sau 30 tuổi mới thực sự toát ra chất cool ngầu nhất của người đàn ông. Và Beckham chính là minh chứng rõ nét nhất cho điều đó. Phong cách rất cá tính của Beckham. Đăng ảnh 'cool ngầu' nhưng Thu Quỳnh vô tình hé lộ chuyện đã được bạn trai cầu hôn? Thứ năm, 15/10/2020, 14:46 (GMT+7) Trong hình ảnh mới nhất đăng tải trên mạng xã hội, Thu Quỳnh gây chú ý với chiếc nhẫn được đeo ở vị trí áp út. Không chỉ các cô gái mà các chàng trai cũng rất thích sưu tầm những hình ảnh đẹp, độc đáo này về làm hình nền, ảnh đại diện chất cho các trang mạng xã hội. Bất chấp sự phản đối của mẹ, cô luôn yêu nghề vì muốn noi gương người cha cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ. Sở Chiêu Dương khi bảy tuổi từng bị bắt cóc. Từ đó, đoạn ký ức tối tăm không ánh mặt trời kia trở thành cơn ác mộng luôn bám theo anh. Sự trầm lặng eCaX3RL. Kỷ Cảnh Trạch mỉm cười, “Ông nội, ông yên tâm.”Bà Kỷ liền thúc giục “Hôm nay bà có hỏi thăm lịch làm việc của các y tá, Sở Điềm sắp tan ca rồi, cháu hãy tranh thủ thời gian mời con bé đi ăn cơm đi, không cần quan tâm đến ông bà, ông bà ở đây vẫn ổn.”Kỷ Cảnh Trạch liền đi tìm Sở khi anh ta rời khỏi, ông Kỷ bắt đầu oán trách bà Bà Kỷ, “Bà khích lệ Cảnh Trạch làm gì?”“Cái gì mà khích lệ? Đã nói là Sở Điềm rất tốt, tôi không muốn Cảnh Trạch bỏ qua con bé. Nó không thể cả đời không tìm đối tượng.” Bà Kỷ lấy một trái táo trên dĩa, bắt đầu gọt vỏ.“Nhưng tính tình của Cảnh Trạch, bà không phải không biết. Nó rất dễ xem thường người khác. Sở Điềm là ân nhân của chúng ta, bà đừng để Cảnh Trạch làm tổn thương người ta.”“Sao ông lại nói Cảnh Trạch như vậy? Cháu chúng ta điểm nào cũng tốt, làm gì có chuyện xem thường người khác như ông nói!”“Ừ, chỉ có bà mới cảm thấy cháu mình chỗ nào cũng tốt!” Ông Kỷ tức giận lần nói đến chuyện của Kỷ Cảnh Trạch là hai ông bà lập tức cãi nhau. Ông Kỷ cảm thấy mình thật sự cầu thị, nhưng Bà Kỷ lại quá yêu thương cháu, cảm thấy cháu mình chẳng có điểm nào không tốt. Cả ngày luôn khen ngợi Kỷ Cảnh Trạch đến tận mây xanh, những khuyết điểm của anh ta đều bị bà tự động bỏ qua.“Hừ, ngày mai tôi xuất viện, không thể ở đây thêm nữa. Nếu không lỡ Sở Điềm bị tổn thương, tôi không còn mặt mũi gặp con bé!”“Sao ông lại khẳng định Cảnh Trạch sẽ làm người ta tổn thương như vậy? Hừm! Nó là cháu của ông, đến cả cháu mình mà ông cũng không tin sao!”“Chính là vì nó là cháu tôi, tôi mới hiểu rõ tính khí của nó. Tôi không nói nó không tốt, nhưng cái tình kiêu căng của nó không thích hợp với các cô gái bình thường. Lúc bắt đầu có lẽ sẽ không thể hiện rõ, nhưng thời gian lâu rồi, nó nhất định sẽ xem thường người ta. Sở Điềm là người đã cứu tôi, tôi không thể để con bé chịu bất kỳ uất ức gì.”“Ông nói cứ như mọi chuyện nhất định sẽ như vậy. Tôi có niềm tin với cháu mình!”“Ha! Tùy bà thôi, dù sao thì ngày mai tôi cũng phải xuất viện!”***Sở Điềm đang thu dọn để tan ca thì lại liếc thấy Kỷ Cảnh Trạch đi tới. Sở Điềm thở dài, Kỷ Cảnh Trạch là kiểu có cảm giác ưu việt tự nhiên nên xem thường cô, nhưng tại sao lại cứ đến tìm cô thế này?Không phải rất mâu thuẫn sao?Nhìn thấy anh ta, Sở Điềm cũng không giả vờ như không thấy, dừng chuyện đang làm lại, ngẩng đầu mỉm cười, “ Anh Kỷ?”“Sắp tan ca rồi sao?” Kỷ Cảnh Trạch này, đồng nghiệp người thì giao ca, người thì tan ca, rất đông người đều nhìn thấy. Sở Điềm rất ngại ngùng, vội vàng xách túi đi ra khỏi trạm y tá.“Đúng vậy.” Sở Điềm vội nói rồi đi về phía Cảnh Trạch đuổi theo “Lát nữa có hẹn sao?”Sở Điềm dừng lại, lập tức gật đầu, “Có.”Kỷ Cảnh Trạch đột nhiên cười nhẹ, Sở Điềm khó hiểu xoay đầu nhìn anh ta.“Thật ra là không có phải không, chỉ là cô viện lý do để từ chối lời mời của tôi.”Sở Điềm vẫn mỉm cười, không có chút ngại ngùng gì dù bị vạch trần.“Đúng vậy.”Lần này, đến lượt Kỷ Cảnh Trạch bị đứng hình. Anh ta không ngờ Sở Điềm lại thẳng thừng thừa nhận như Điềm vẫn cười ngọt ngào, không thấy chút gì xấu hổ.“Vốn dĩ tôi nói dối là vì không muốn đồng ý cuộc hẹn của anh, và cũng để giữ thể diện cho hai chúng ta.”Sở Điềm nói xong liền đi ra khỏi cửa bệnh viện.“Tại sao lại không chịu cho tôi cơ hội mời cô ăn cơm?” Kỷ Cảnh Trạch vội vàng chạy theo Sở Điềm.“Anh Kỷ, hôm qua tôi nói rồi, tôi không phải đang khách sáo, cũng không phải đang giả vờ. Tôi thật sự nghĩ như vậy, chỉ giúp đỡ mà thôi, đối với tôi chuyện đó chẳng có gì đáng nhắc đến. Sau này anh sẽ tiếp tục cuộc sống của anh, tôi tiếp tục cuộc sống của tôi, không cần phải có thêm mối quan hệ gì. Tôi rất vui vì thành ý cảm ơn của anh. Tôi cảm thấy điều đó tốt hơn bất kỳ sự cảm ơn nào khác, nên không cần mời tôi ăn cơm đâu. Tối qua 2 giờ hơn tôi mới tan ca, bây giờ muốn trở về sớm để nghỉ ngơi.”Kỷ Cảnh Trạch do dự một hồi, nói “Hôm nay là tôi suy không không thấu đáo, quên mất chuyện tối qua cô phải trực. Có lẽ hôm khác tôi sẽ mời cô ăn cơm, ngày mai có được không?”Sở Điềm định từ chối, Kỷ Cảnh Trạch bước đến một bước nói “Lần này không phải là bày tỏ sự cảm ơn với cô. Giống như cô nói, tôi đã cảm ơn cô rồi, hơn nữa tôi đã cực kỳ nghiêm túc và thành khẩn cảm ơn cô. Ngày mai mời cô ăn cơm chỉ đơn giản là tôi muốn hẹn cô thôi.”Sở Điềm không muốn đứng trước cửa bệnh viện, chỗ có nhiều người qua lại để nói chuyện với anh ta. Đặc biệt là có không ít đồng nghiệp tan ca đều đã nhìn thấy. Cô không muốn trở thành đối tượng bị mọi người bàn tán sau lưng. Cô đi sang bên cạnh bênh viện, không ngờ lại chẳng chú ý mình đang đi đến Cục cảnh sát. Cô chỉ vô tình có những hành động vô tình nhưng thông qua cách hiểu của Sở Chiêu Dương lại bị anh suy diễn thành cô mới gặp đã thích anh mê mệt. Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm khiến bao tình huống dở khóc dở cười diễn ra giữa hai người. Cố Niệm đơn thuần trong trẻo, luôn cảm thấy vinh dự về công việc của mình. Bất chấp sự phản đối của mẹ, cô luôn yêu nghề vì muốn noi gương người cha cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ. Sở Chiêu Dương khi bảy tuổi từng bị bắt cóc. Từ đó, đoạn ký ức tối tăm không ánh mặt trời kia trở thành cơn ác mộng luôn bám theo anh. Sự trầm lặng, khép kín dường như đã trở thành thói quen của anh. Thế nhưng từ khi gặp Cố Niệm, anh dường như đã mở lòng chấp nhận sự hiện hữu của nhiên, định mệnh không dễ dàng vun đắp cho họ như vậy. Sự xuất hiện của các “tiểu tam” Ngôn Sơ Vi, Trì Dĩ Hằng tưởng chừng là để ngăn cách họ nhưng thực chất lại là cái cớ để Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đến gần với nhau hơn, hiểu rõ tình cảm của chính mình đình Sở Chiêu Dương chuyên nghiên cứu y học. Lần này công ty của anh bị một thế lực đen tối nhằm vào. Cố Niệm là thành viên của đội hình sự, cô nhận nhiệm vụ đến bảo vệ anh. Chuyện gì sẽ xảy ra khi hai người sống chung trong một mái nhà? Giang Hướng Tuyết chậm rãi lắc đầu than thở, nhưng khoé môi vẫn đang cười.“Điều này đối với cô có lợi ích gì?” Cố Niệm nhìn chằm chằm cô ta, Giang Hướng Tuyết đây là điên rồi sao?“Cô cũng biết, Sở gia giấu diếm chuyện này. Cô lại cứ đem chuyện này ra để uy hiếp bọn họ. Cho dù cô cuối cùng gả vào Sở gia, cô không sợ đến lúc đó bọn họ trả thù cô sao?” Cố Niệm hỏi ngược cô thấy, Hướng Dư Lan và Sở Gia Hoành đều không phải là người khoan hồng độ lượng gì, bị uy hiếp còn có thể bấm bụng chịu đựng.“Theo tôi biết, Giang gia chỉ có mình cô là con gái độc nhất. Cha mẹ của Sở Chiêu Dương vừa ý cô cũng là vì điểm này. Tương lai tất cả Giang gia đều do cô thừa kế, cũng để cho cô đem vào Sở gia. Cho dù cô nghĩ đủ cách không đưa tài sản của Giang gia cho Sở gia, nhưng đến lúc cô trơ trọi một mình, cô xác định mình là đối thủ của Sở gia sao?”Thấy biểu tình của Giang Hướng Tuyết cứng đờ, Cố Niệm nói “Sở Chiêu Dương không thích cô, sẽ không đối tốt với cô. Cô uy hiếp ba mẹ anh ấy, xảy ra chuyện gì ba mẹ anh ấy cũng sẽ không giúp cô. Cô gả vào đó, một chút lợi ích cũng không có được. Giang Hướng Tuyết, cô còn mưu đồ gì nữa?”“Tôi hại người không lợi mình, tôi vui.” Giang Hướng Tuyết cười có chút điên cuồng, “Tôi không nhìn nổi anh ta quấn lấy cô như thế, trừ cô ra, ai cũng không coi ra gì. Tôi chính là không nhìn nổi cô được sống tử tế!”“Một cảnh sát nhỏ bé như cô, dựa vào cái gì so với tôi, dựa vào cái gì cạnh tranh với tôi? Lại còn vượt qua tôi.” Giang Hướng Tuyết càng nói, trên mặt càng điên cuồng, “Cô nói xem, cô có điểm nào có thể hơn tôi? Mọi thứ tôi đều ưu tú hơn cô, không có ai có thể vượt qua tôi! Sở Chiêu Dương thích cô không thích tôi, là anh ta bị mù! Nếu đã như vậy, tôi sẽ sửa chữa lại. Chỉ cần có tôi ở đây, các người đừng hòng ở bên nhau. Tôi sẽ khiến đôi mắt mù của anh ta trả giá thật lớn!”Cố Niệm khiếp sợ nhìn Giang Hướng Tuyết, không thể tưởng tượng nổi lắc đầu “Cô điên rồi, chỉ vì chút chuyện này mà cô phải làm thế ư? Tình nguyện để bản thân chịu thiệt, cũng phải khiến người khác bất hạnh. Giang Hướng Tuyết, tâm lí cô có vấn đề rồi.”Giang Hướng Tuyết không thèm để ý cười “Thích nói gì thì nói, dù sao tôi chính là muốn để cho cô biết, so với tôi, cô vĩnh viễn là một tên thua cuộc.”Giang Hướng Tuyết đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cố Niệm “Cố Niệm, tôi nói cho cô biết, tôi và Sở Chiêu Dương đính hôn, sau này anh ta chính là người đàn ông của tôi, cô cách xa người đàn ông của tôi chút, đừng có dây dưa với anh ta nữa. Nếu không video này sẽ để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.”Cố Niệm tức giận đôi môi phát run, cô đứng lên, không nói câu nào đi ra Hướng Tuyết đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cố Niệm “Cố Niệm, tôi nói cho cô biết, tôi và Sở Chiêu Dương đính hôn, sau này anh ta chính là người đàn ông của tôi, cô cách xa người đàn ông của tôi chút, đừng có dây dưa với anh ta nữa. Nếu không video này sẽ để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.”Cố Niệm tức giận đôi môi phát run, cô đứng lên, không nói câu nào đi ra nói “Sau này anh ta chính là người đàn ông của tôi, cô cách xa người đàn ông của tôi chút” vừa rồi của Giang Hướng Tuyết khiến cho trái tim Cố Niệm đau như bị dùi khỏi quán cà phê, Cố Niệm lại bước nhanh rời xa nơi này chút, lúc này mới thất tha thất thểu đi chậm lại, giơ tay lên che lòng cô biết, Sở Chiêu Dương sẽ không làm gì có lỗi với cô. Tính cách anh như vậy, há lại là người thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ?Nếu như muốn ở bên Giang Hướng Tuyết, anh đã sớm ở bên cô ta ngay từ đầu, cần gì phải chờ tới bây giờ?Nhưng cô lại không ngăn được sự khó chịu trong lòng, chỉ cần vừa nghĩ tới, dù là một chút khả năng, Sở Chiêu Dương sẽ trở thành người khác, trái tim cô liền đau như cùng, Cố Niệm đau lòng đến ngay cả sức đi bộ cũng không có, dứt khoát dừng lại, vịn tường, lưng khẽ cúi tay Giang Hướng Tuyết nắm quá khứ của Sở Chiêu Dương, cho dù cô muốn làm gì cũng không có cách Hướng Tuyết không quan tâm, nhưng cô quan không muốn lại để cho Sở Chiêu Dương bị tổn thương, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy thì phải luôn kiêu ngạo đến không muốn anh lại khép mình, không muốn anh bị người khác cười nhạo, không muốn anh trở thành chủ đề tán gẫu trà dư tửu hậu của người khác, không muốn anh bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, không muốn việc riêng của anh bị lộ ra dưới ánh mặt trời, mặc cho người ta kéo vết sẹo của anh Niệm chớp chớp mắt, nước mắt nóng bỏng lăn nghẹn ngào hít thở sâu, lần nữa đứng thẳng lên đi về phía xa xa sau lưng cô, ở cửa quán cà phê SeeU, Giang Hướng Tuyết đang nhìn bóng lưng cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười điên cuồng lại ác ta gọi điện thoại “Đi theo Cố Niệm, xem cô ta muốn đi đâu.”***Cố Niệm vô ý thức đi một đoạn đường, mới phản ứng được mình nên đón xe trở về Lan vậy, cô lại đến ven đường đợi một lúc, vẫy một chiếc lại Lan Viên, Cố Niệm ngây ra ở không thay giàymà cẩn thận quan sát xung quanh suy nghĩ, lỡ như... sau này cô không còn cơ hội tới đây nữa.“Cố Niệm, cô làm sao thế?” Thím Dư nghe tiếng cửa mở liền đi tới, chỉ thấy Cố Niệm đang đứng ngẩn ra ở dạng kia, giống như... giống như sau này cũng sẽ không tới nữa Dư thấy sợ trong lòng, Cố Niệm hoàn hồn lại, lắc đầu “Không có gì.”Cô nhấc chân định đi vào lại thấy thím Dư muốn nói gì đó lại thôi, cúi đầu nhìn một cái phát hiện mình vẫn chưa đổi giày liền thay giầy ra, đi dép lê lại lần nữa nhìn vòng quanh phòng khách, ngay cả xó xỉnh trên trần nhà, phù điêu trên đỉnh, mỗi góc cạnh của đèn thủy tinh đều không bỏ muốn đem những thứ này đều khắc ghi trong lòng. Sau này không tới được nữa, cô còn có cái mà hồi Dư càng cảm thấy không đúng, lo lắng hỏi “Cố Niệm, cô làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”Cố Niệm ngẩn ra, cả người có chút hoảng hốt.“Không có.” Cố Niệm lắc lắc đầu, “Tôi về phòng nghỉ một lát trước.”Sau đó, cô liền mất hồn mất vía đi về phòng của Sở Chiêu đó, cô liền mất hồn mất vía đi về phòng của Sở Chiêu kia, cô cảm thấy phòng của Sở Chiêu Dương không có hơi người, ngay cả một chút đồ trang trí dư thừa cũng không có, giống như là phòng mẫu mở ra để thu phí tham bây giờ, ngay cả cái phòng vắng lặng này, cô cũng nhìn không thận sờ mỗi hoa văn trên tủ quần áo, kéo cửa tủ ra, bên trong treo áo sơ mi và âu phục của Sở Chiêu Dương, còn có áo gió và áo khoác mặc vào mùa cầm một vạt áo sơ mi màu xanh nhạt trong đó lên, cúi đầu, dán áo sơ mi vào chóp mũi, cẩn thận mùi thơm mát mẻ sau khi giặt, cô còn có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt, là mùi của lúc lâu, Cố Niệm mới buông ra, đóng tủ quần áo lại, cẩn thận nằm lên giường của Sở Chiêu Dương, lôi chăn vào cằm, đến khi nửa bên mặt gần như vùi vào trong chăn, chóp mũi chống lên chăn, ngửi được mùi của Sở Chiêu ngửi mãi ngửi mãi, hơi thở dần dần không yên, hô hấp càng ngày càng run rẩy. Nước mắt bất tri bất giác chảy ra, tất cả đều ngấm vào trong mình cô trốn trong chăn, không nhịn được im lặng khóc, càng ngày càng run đến sáu giờ, thím Dư ở ngoài cửa gõ mấy cái, nói “Cố Niệm, cô đã ngủ chưa? Dậy ăn cơm tối thôi.”Cố Niệm buồn bực đáp một tiếng, đứng dậy thấy ngoài cửa sổ đã tối đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, hốc mắt còn đỏ suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại gọi điện về nhà “Mẹ, con... hôm nay tăng ca, buổi tối không về.”Sau khi nói mấy câu với Mục Lam Thục, cô ngắt điện thoại mở cửa thì thấy thím Dư đang đứng ở cửa, muốn nói lại thôi nhìn cô, giống như đang giấu diếm cái gì.“Thím Dư, sao thế?” Cố Niệm hoài nghi hỏi.“Không có.” Thím Dư vội vàng lắc đầu, “Không sao, mau đi ra ăn cơm đi.”Cố Niệm cúi đầu, thấy trong tay thím Dư còn cầm điện thoại di đầu Cố Niệm lập tức xẹt qua một suy nghĩ “Thím Dư, là trên mạng có tin mới gì sao?”Thím Dư hoảng hốt, lập tức lắc đầu “Không có! Không có gì cả, mau tới dùng cơm đi, nào.”“Thím Dư, thím quên tôi làm gì sao?” Cố Niệm vô lực kéo môi dưới, lộ ra nụ cười như khóc, cúi đầu lấy điện thoại lên Dư thấy không giấu nổi nữa, liền nói “Cố Niệm, nhất định là có hiểu lầm gì, cô nhất định phải tin tưởng cậu chủ. Tôi làm trong nhà này đã lâu, từ khi tôi tới đây, cậu chủ luôn một thân một mình, bình thường trừ cô Sở thường xuyên tới, Sở phu nhân thỉnh thoảng cũng tới, còn lại cũng không có người phụ nữ nào khác đến nữa. Cậu ấy tuyệt đối không phải người tùy tiện, đã nhiều năm như vậy rồi, tôi chỉ thấy cậu ấy động tâm với cô.”“Tôi biết, tôi tin anh ấy.” Cố Niệm nghe thím Dư nói như vậy, càng thêm xác vậy, cô trực tiếp tìm từ then chốt “Sở Chiêu Dương đính hôn.”Rất nhanh liền nhìn thấy tin tức, truyền thông đưa tin, thứ bảy tuần sau, Sở Chiêu Dương và Giang Hướng Tuyết sẽ cử hành nghi thức đính hôn ở khách sạn Thịnh Duyệt, hơn nữa sẽ phát thiệp mời cho truyền thông có thiệp mời là có thể vào tham Niệm hít sâu một hơi, tắt tin tức đi “Thím Dư, chúng ta ăn cơm đi.”Thím Dư cũng không dám hỏi câu gì, bà sợ Cố Niệm là giả bộ bình tĩnh, giờ mà hỏi Cố Niệm sẽ không nhịn được mà Dư vào bếp bưng thức ăn, Cố Niệm muốn giúp nhưng nói thế nào thím Dư cũng không cho, kêu cô ngồi yên ở đó. “Chị Cố, chị đừng khách sáo, đó là chuyện chúng tôi nên làm.”Cuối cùng, không thể từ chối được, Mục Lam Thục và Cố Niệm đành phải ngồi lên phía trước. Ngay cả Bánh Gạo nhỏ cũng có chỗ ngồi riêng. Sở Chiêu Dương ngồi bên cạnh Cố Niệm, Cố Lập Thành và cục trưởng Trình ngồi ở vị trí ngay sát bên ngoài để tiện lên bục phát nãy họ nói không lớn lắm, tuy sự chú ý của tất cả mọi người đều đang dồn vào đây, nhưng cũng không có mấy người nghe được họ nói gì. Bởi vậy, tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc Mục Lam Thục là ai, sao lại thân thiết với Cố Niệm như vậy. Và tại sao Cố Niệm lại có vẻ rất thân thiết với các vị lãnh đạo đó như vậy chứ? Cho dù có quen biết Sở Chiêu Dương, nhưng cũng không đến mức ngay cả các lãnh đạo cấp cao cũng phải nể mặt Cố Niệm vì Sở Chiêu Dương chứ!Buổi lễ nhậm chức chính thức bắt đầu, Mạc Cảnh Thịnh phụ trách mở màn, đang mời một vị lãnh đạo lên sân khấu trò chuyện. Mấy vị lãnh đạo lớn đều đã phát biểu xong trước, bài phát biểu của họ không dài dòng, nhường thời gian lại cho Cố Lập trưởng Trình đi trước Cố Lập Thành.“Hôm nay là lần cuối cùng tôi phát biểu ở đây với cương vị là cục trưởng. Từ nay về sau, tôi đã chính thức kết thúc nhiệm kỳ. Cảm ơn sự cống hiến của mọi người đối với xã hội, với nhân dân trong suốt bao năm qua. Chúng ta đã cùng phối hợp với nhau, hoàn thành hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác. Trong thời gian tôi đương chức, có đồng nghiệp bị thương, cũng có đồng nghiệp đã hy sinh. Họ đã hy sinh tuổi trẻ và tính mạng của mình vì chính nghĩa.” Cục trưởng Trình hơi nghẹn ngào, đọc ra từng cái tên các đồng nghiệp đã hy sinh, “Những cái tên này vĩnh viễn khắc ghi trên tấm bia ở lầu một. Họ sinh ra quang vinh, chết đi cũng vẻ vang. Tuy họ không còn sống nữa, nhưng tên tuổi của họ sẽ khắc ghi mãi mãi trong trái tim của chúng ra. Cũng có một số anh hùng vô danh, họ đã hy sinh vì nhiệm vụ bí mật, thậm chí không để người khác biết, đến một nơi để người khác tưởng niệm đến họ cũng không có, không có người nhớ đến tên họ, chỉ có một tấm bia mộ trống trải trong nghĩa trang quốc gia. Bao năm nay, ở những nơi chúng ta không biết, bao nhiêu người anh hùng vô danh như vậy đã chiến đấu và hy sinh vì chính nghĩa.”“Nhưng may mắn thay, có một điều khiến chúng ta vô cùng cảm động, trong số những anh hùng vô danh, hôm nay chúng ta được nghênh đón một người trở về. Anh ấy không còn vô danh nữa, tên tuổi của anh ấy sẽ đường đường chính chính vang lên mạnh mẽ trong chúng ta. Anh ấy chính là tân cục trưởng của chúng ta, Cố Lập Thành.”Ba chữ Cố Lập Thành vừa được nói ra, phía dưới tất cả mọi người đều chấn dưới vang lên tiếng bàn luận rì rầm.“Cố Lập Thành? Tôi không nghe lầm đấy chứ? Là cha của Cố Niệm đó sao?”“Chẳng lẽ lại là trùng tên?”“Là trùng hợp thật sao?”Người nói những câu đó là đám người trước đây nói Cố Niệm ghê nhất, giờ đây họ bắt đầu thấy trong lòng thấp thỏm bất an.“Cái tên này nghe quen tai quá đi mất? Có liên quan gì đến Cố Niệm không nhỉ?”“Chẳng lẽ là chuyện năm xưa của ba cô ấy có ẩn tình gì sao?”Những suy đoán này là của những người mới chỉ biết tới chuyện của Cố Niệm, chưa từng nói ra nói vào bất kì điều gì.“Ông đã từng chấp hành nhiệm vụ bí mật nên rời bỏ gia đình hơn hai mươi năm. Mỗi khi đối mặt với cái chết, ông vẫn chưa từng thay đổi. Trong khi vợ con ông phải sống khổ cực vất vả, chịu đựng sự dị nghị của người đời, ông không thể đứng ra nói giúp cho vợ con lấy một lời. Hơn hai mươi năm, ông thương tích đầy mình, đến nay đã thành công trở về, nhưng cũng chưa từng oán thán một câu khổ sở. Không buồn, không oán, không hận, không ấm ức. Cố Lập Thành chính là người anh hùng của chúng ta. Tôi nghĩ, vị trí cục trưởng này ngoài ông ấy ra không ai có khả năng đảm nhiệm hơn được nữa.”Cục trưởng Trình hơi ngừng lại, nói “Bây giờ, chúng ta hãy cùng hoan nghênh người anh hùng của chúng ta, tân cục trưởng của chúng ta, ông Cố Lập Thành!”Cục trưởng Trình dẫn đầu những tràng pháo tay, phía dưới, những tràng pháo tay cũng theo đó vang một số người có lẽ không cảm thấy gì, nhưng đám cảnh sát đã đích thân tham gia vào hoạt động chống lại tổ chức R lại cảm thấy rất xúc động, vỗ tay vang dội, vỗ đến đỏ cả tay lên. Còn các vị lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu tiên lại càng trầm ổn hơn. Vẻ mặt nghiêm túc, vỗ tay đều đặn theo tiết tấu cố hữu. Nhưng lực đạo không hề nhẹ, mà càng nặng hơn, trầm Cố Lập Thành bước lên bục, tất cả họ đều đứng lên, ánh mắt liên tục dõi theo Cố Lập Thành khích lãnh đạo đều đứng dậy, những người còn lại đương nhiên cũng không thể ngồi yên, lần lượt đứng lên theo. Có lẽ là bởi vì bầu không khí thôi thúc, tiếng vỗ tay vang như sấm dội càng kích thích khiến tâm trạng mọi người đều trở nên kích động hơn, ai nấy vẻ mặt dạt dào cảm xúc, tình cảm sục Lập Thành đứng nghiêm trên bục, ánh mắt ông dừng lại trên người Mục Lam Thục và Cố Niệm, vô cùng ôn hòa. Lần này, còn có ai không biết Cố Lập Thành chính là cha của Cố Niệm.“Hơn hai mươi năm vừa qua, vốn dĩ khi còn chưa đến đây, khi còn đang chấp hành nhiệm vụ, tôi còn cho rằng, nếu mình may mắn có thể quang minh lỗi lạc sống sót trở về, thì tôi nhất định phải nói rất nhiều điều. Nhưng đến khi thực sự trở về, tôi lại phát hiện ra rằng, với những chuyện trước đây, tôi lại không nói được gì.”“Những thứ tôi trải qua có khó không? Khó chứ. Khó đến mức rất nhiều lần tôi muốn chết, vì ngay cả chết cũng còn thoải mái hơn. Có nguy hiểm không? Nguy hiểm! Mỗi ngày qua đi, tôi đều cảm thấy như mình đã sống được thêm một ngày, không biết ngày mai sẽ thế nào, sống cuộc sống chỉ biết hôm nay mà không có ngày mai.”“Có thể sống sót trở về, tôi thực sự đã thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có chút hoảng sợ, không biết phải đối mặt với cuộc sống mới như thế nào, khi trở về nhà, sẽ đối mặt với người nhà thế nào.”“Có người hỏi tôi, tôi đã lập được đại công, cống hiến công lao to lớn như vậy có thấy tự hào không? Có kiêu hãnh không? Câu trả lời là không.”Cố Lập Thành nói rõ từng chữ, giọng không vang dội, nhưng tràn trề sinh lực, khiến người khác không khỏi lặng người đi, ngưng đọng lại trong lời nói của ông.

ong xa cool ngau