Một người phụ nữ không cần sự trấn an của người khác để giúp cô ấy cảm thấy niềm tự hào về bản thân này hấp dẫn hơn vô cùng so với một người phụ nữ không ngừng tìm kiếm sự chấp thuận của người khác. Khi một người phụ nữ theo đuổi đam mê của mình
kinh doanh thiện nguyện | tổng hợp bài viết theo chủ đề kinh doanh thiện nguyện - Tin tức về kinh doanh thiện nguyện, trang tin tức với hàng triệu tin tức thuộc lĩnh vực kinh doanh thiện nguyện, nhanh gọn, chính xác, tin cậy và uy tín hàng đầ - Mạng thông tin y tế, bệnh viện, phòng khám, bài thuốc hay, thông tin y tế
Tâm di cười nói: "Ta không cùng ngươi đi theo sư phụ nói tốt cho người, chẳng lẽ thì không phải là lòng tốt của ngươi tỷ tỷ?" Nói xong, thân thủ hướng chỉ di nách tao đi, chỉ di cười nhảy ra, nói: "Vâng! đành phải tâm bất cam tình bất nguyện rời đi. ~~~~~ TxT VP
Nhưng hiện tại, phụ vương lại không thể làm gì để bù đắp cho con được. Phụ vương chỉ có thể san bằng Hạng gia, giết chết Hạng Nghiễm và Ngũ Đức để bồi táng cho con. chiếu theo cuốn bí tịch đó mà nói, sự lợi hại của cao thủ có lẽ là ở chín trận pháp
Theo thầy chuyên cần Phát nguyện theo bước Như Lai Lạy mẹ con đi bước theo sư phụ hành lợi tha Nguyện cầu Như Lai sáng soi trí tuệ đời con Nghĩa ân đáp đền để mẹ thôi nhớ mong.
yqzh3. Những câu chuyện về Sư Phụ Lý Hồng Chí trong những ngày đầu Sư phụ truyền công và giảng Pháp ở là những hồi ức đầy ấn tượng và không thể nào quên. Câu chuyện về Sư Phụ Lý Hồng Chí phần1 Hồi ức khó quên năm 1993Câu chuyện về Sư Phụ Lý Hồng Chí phần2Hồi ức về khoảng thời gian trân quý khi Sư Phụ giảng Pháp tại Hồng Kông Những ngày tháng không thể nào quênNăng lực siêu thường của Đại PhápNhững điều không thể nào quênĐiều may mắn của sinh mệnhNhững lợi ích từ tu luyệnÂn Sư không thể nào quên Những ngày tháng không thể nào quên Khoảng thời gian, từ ngày 7 tháng 4 đến ngày 14 tháng 4 năm 1995 là những ngày khó quên đối với các học viên Pháp Luân Công ở Thụy Điển. Sau khi kết thúc giảng Pháp và truyền công ở nước Pháp. Sư phụ Lý Hồng Chí đã đến thành phố Gothenburg của Thụy Điển để tiếp tục truyền công giảng Pháp. Đây là địa phương thứ hai mà Sư phụ Lý Hồng Chí đến truyền công giảng Pháp ở hải ngoại. Sư phụ Lý Hồng Chí với một giọng nói ôn hòa giảng giải cho các học viên về đạo lý phản bổn quy chân; về ý nghĩa của sinh mệnh. Ngài giảng về nguyên lý tu luyện và những chuẩn tắc mà người tu luyện cần phải chiểu theo mà thực hiện. Năng lực siêu thường của Đại Pháp Mãi cho đến tận hôm nay, các học viên có được may mắn tham gia lớp học vào năm đó vẫn còn cảm thấy chấn động khi hồi tưởng lại tình huống lúc bấy giờ. Năm đó có hơn một trăm người đã tham gia khóa học bảy ngày đó. Phần lớn họ đều là người Tây phương. Bà Pirjo là một trong số những người may mắn đó. Bà là một y tá lâu năm của Bệnh viện Gothenburg. Bà nhớ lại “Tôi nhớ có rất nhiều người tham dự lớp học do Sư phụ truyền Pháp ở Gothenburg.” Lúc đó, Sư phụ bảo chúng tôi có thể nghĩ về chỗ thân thể có bệnh; hoặc sự đau đớn hay chỗ nào đó đang có vấn đề. Tôi từng bị bệnh đau lưng trong nhiều năm và nó khiến tôi rất khó ngủ. Khi tôi vừa nghĩ đến đây thì đột nhiên một luồng gió xuyên qua phía sau lưng rồi tiến nhập vào trong thân thể. Bỗng nhiên tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng, cơn đau luôn bám theo tôi đột nhiên biến mất. Tôi minh bạch và cảm nhận được sự siêu thường và lực lượng lớn mạnh của Đại Pháp”. Những điều không thể nào quên Lúc đó, để cho mọi người có thể nghe rõ ràng và dễ hiểu hơn. Sư phụ Lý Hồng Chí đã vừa giảng về kết cấu của vũ trụ vừa vẽ nó lên bảng. Bà Pirjo nói “Sư phụ nói cho chúng tôi rất nhiều điều liên quan đến vũ trụ và những điều mà tôi đã tìm kiếm suốt cả một đời. Sư phụ giảng về nhân sinh, về nguồn gốc và ý nghĩa của sinh mệnh; Sư Phụ giảng về đạo lý phản bổn quy chân và những sự việc cần phải làm trong cuộc sống.” Bà Pirjo nói “Sư phụ nói chúng ta tu luyện để tìm về Chân-Thiện-Nhẫn; tìm về bản tính thiện lương nhất, thuần khiết nhất và căn bản nhất của linh hồn chúng ta. Sư Phụ nói đó chính là toàn bộ ý nghĩa của cuộc đời.” Sư Phụ hướng dẫn luyện công tại lần giảng Pháp ở Thụy Điển tháng 4 năm 1995 ảnh Sư Phụ hướng dẫn luyện công tại lần giảng Pháp ở Thụy Điển tháng 4 năm 1995 ảnh Bà Pirjo hồi tưởng lại “Sư phụ còn nói chúng ta sẽ đột nhiên xuất hiện các loại khảo nghiệm; phải không ngừng tu chính bản thân; không ngừng thăng hoa để có thể quay trở về nơi nguyên lai nhất của sinh mệnh chúng ta. Sư phụ còn dạy chúng tôi không cần phải sợ hãi khó khăn; cần phải tu xuất tâm từ bi, nhẫn chịu với những tình huống khó khăn đó; cần phải lấy thiện đãi người dù ở bất cứ nơi đâu cũng luôn phải đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ cho họ. Điều này thật sự vô cùng quan trọng đối với một người tu luyện.” Điều may mắn của sinh mệnh Bà Pirjo xúc động nói “Lúc chúng tôi đi vào hội trường, mọi người đều rất cảm động về sự quan tâm của Sư phụ dành cho chúng tôi. Sư phụ biết chúng tôi đều là những người Tây phương, nên Sư phụ luôn nhẫn nại giải đáp tất cả các vấn đề mà chúng tôi nêu ra” Bà Pirjo nhớ lại “Tôi còn nhớ như in khi Sư phụ giảng về pháp lý thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, tôi đã hỏi Sư phụ rằng Chúng con đều đã từng làm những việc bất hảo, vậy thì Đại Pháp có thể cứu giúp con không?’ Sư phụ nhìn tôi và nói Có thể, Đại Pháp có thể giúp chư vị, bao gồm cả những việc chư vị đã làm mà chư vị không còn nhận biết trong nhiều đời quá khứ.’ Những lợi ích từ tu luyện Bà Pirjo nói tiếp “Ở lớp giảng đó, tất cả chúng tôi đã cùng nhau luyện công; mọi người đều cảm nhận được trường năng lượng mạnh mẽ đang bao quanh lớp học; ai ai cũng đều tràn đầy sức sống. Lúc đó, tôi đã được tiêu nghiệp và xuất hiện trạng thái như bị cảm mạo. Nhưng trạng thái đó cũng mất đi rất nhanh chóng. Sau đó, tôi cảm thấy tinh thần thật thoải mái, thân thể nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng. Đã lâu rồi tôi chưa từng có cảm giác thân thể nhẹ nhàng và dễ chịu như vậy. Thật sự là quá thần kỳ! Trong tâm tôi tràn đầy sự cảm ân đến Sư Phụ và thấy mình là người quá may mắn! Tôi vĩnh viễn không thể nào quên những ngày tháng tốt đẹp đó.” Bà Pirjo là y tá của Bệnh viện Gothenburg là người được nghe Sư Phụ giảng Pháp tại Thụy Điển vào tháng 4 năm 1995 ảnh Minhhue. Bà Pirjo nói “Tôi đã tu luyện hai mươi lăm năm. Tôi luôn luôn cố gắng tu luyện thật tốt bản thân và làm theo lời dạy của Sư Phụ; tôi luôn luôn nghĩ cho người khác. Hàng ngày tôi tĩnh tâm đọc sách Đại Pháp, đả tọa luyện công. Từ đó thân thể được cải biến và tinh thần cũng không ngừng được thăng hoa. Trong hoàn cảnh khó khăn nào thì tâm thái bình thản được hiển lộ ra một cách rất tự nhiên. Người tu luyện chúng ta trong khó khăn thì coi đó là để tu luyện bản thân; luôn dùng từ bi để đối đãi với người. Đại Pháp đã dạy tôi vĩnh viễn cần phải tận sức làm được như vậy.” Ân Sư không thể nào quên Bà Pirjo nói “Mỗi lần nghĩ về quá trình tu luyện, tôi luôn xúc động và không thể cầm được nước mắt. Sư phụ luôn ở bên cạnh âm thầm bảo hộ cho chúng ta. Mỗi lần tôi không còn tinh tấn thì Sư Phụ luôn an bài cho tôi nhận được sự trợ giúp của các đồng tu. Sư phụ với lòng từ bi vô tận luôn âm thầm lặng lẽ trợ giúp học viên. Trong sâu thẳm sinh mệnh của mỗi học viên sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được lòng từ bi phổ độ của Sư Phụ. Nguồn Minh Huệ
Gượng nhẹ với trái tim. Kim đồng hồ nhích dần sang ngày mới, 0020, vậy là, chỉ còn 2 ngày nữa thôi, chúng con sẽ được chính thức nói cùng Sư phụ lời tri ân sâu nặng nghĩa tình mà không hề ngần ngại. Bởi đó là ngày được tất cả những người học trò […] Gượng nhẹ với trái tim. Kim đồng hồ nhích dần sang ngày mới, 0020, vậy là, chỉ còn 2 ngày nữa thôi, chúng con sẽ được chính thức nói cùng Sư phụ lời tri ân sâu nặng nghĩa tình mà không hề ngần ngại. Bởi đó là ngày được tất cả những người học trò trên Đất Nước này, trân trọng gọi tên là một Ngày Biết Ơn dành cho các Thầy-Cô giáo. Chúng con, những đứa con lạc lõng xa xôi của Sư phụ, đã nao nao trong dạ trước ngày này từ lâu lắm… bởi lẽ, đâu phải lúc nào chúng con cũng được mạnh dạn nói lên tiếng lòng trăn trở thổn thức của mình khi nhớ về Người Thầy lặng lẽ mà cao cả của chúng con; bởi lẽ, đâu phải lúc nào chúng con cũng có đủ dũng cảm để bày tỏ lòng biết ơn và ân nghĩa sâu nặng dành cho Sư phụ; bởi lẽ, thật buồn cười là chúng con có thể dễ dàng bông lơn đùa giỡn với bè bạn, chúng con có thể thật dễ dàng “chém gió” tám chuyện mải miết với nhau, ấy thế mà, phút giây chạnh lòng nao nao nhớ về Sư phụ, nghĩ về Sư phụ, thì đứa nào cũng sẽ lẳng lặng cúi đầu trong trầm ngâm suy nghĩ… có phải, cũng vì “ngôn ngữ trần gian như giấy mỏng”, thế nên chúng con không dễ dàng bộc bạch nỗi niềm ? Có phải vì, những gì thật thiêng liêng và trân quý nhất, sẽ luôn được cất dấu và chôn sâu tận đáy tâm hồn ? Hay là bởi, chúng con biết rằng, Sư phụ của chúng con, chưa từng bao giờ có mảy may kỳ vọng về những huyễn hoặc vinh hoa, chưa từng mảy may để tâm về những lấn cấn tung hô của thế gian lạnh nhạt ? Bởi thế cho nên, tất cả chúng con, cứ xốn xang trong dạ khi ngày 20/11 đến gần. Chúng con, vào một ngày duy nhất này, có thể mạnh dạn gạt hết những ngại ngần, xấu hổ, sợ sệt… để mạnh dạn và tự tin rằng, chúng con đang có một “lý do chính đáng” để gửi tới Sư phụ những lời tri ân cảm tạ, và Sư phụ cũng sẽ chẳng thể nào tìm được lý do nào để “trốn tránh” lũ con bướng bỉnh này, ngoài việc cứ lặng yên mà “chịu trận” đọc lá thư không niêm của lũ con xa ngái…. Cho phép chúng con cứ thật thà để trò chuyện cùng Sư phụ, giống như đàn trẻ nhỏ đang hân hoan được người lớn xoa đầu, lũ trẻ nhóc sẽ thấy bình yên lắm và hạnh phúc lắm khi được nói với người mà chúng yêu thương những chuyện không đầu không cuối… Tất cả chúng con, từ khi có Sư phụ, thì đã thôi không còn phải ước ao trở lại với giấc mộng thơ bé đó nữa rồi. Bởi vì, chỉ cần nghĩ đến Sư phụ, chỉ cần nhớ đến Sư phụ, thì tất cả chúng con cũng đâu khác nào những đứa bé ngác ngơ. Bồng bột. Dại khờ. Từ khi có Sư phụ, tất cả chúng con lại được là những đứa trẻ với tất cả ngưỡng vọng và trân quý hướng đến vầng sáng lung linh rực rỡ Sư phụ của chúng con… Tất cả chúng con, nhờ có Sư phụ mà lại được làm con một nhà, được nương náu trong ấm êm của hiền hoà, bao dung và thấu hiểu. Tất cả chúng con, từ khi có Sư phụ, đường đời bớt đi những nhọc nhằn côi cút, bởi chúng con đã xác tín một niềm tin vĩnh viễn Luôn luôn có Sư phụ đồng hành. Tất cả chúng con, từ khi có Sư phụ, dẫu anh chị em có xa nhau bao nhiêu cung đường địa lý, ngàn vạn dặm bay, thì vẫn được nối lại với nhau như tơ Sen mảnh dẻ, vấn vít, kết đoàn Chúng con đều là con của Sư phụ, chúng con đều có chung một mái Chùa Nhà… Ở nơi ấy, chúng ngọn đèn khuya nơi bàn làm việc của Sư phụ vẫn nối dài thêm mãi từng múi giờ khác nhau của tất cả chúng con trên mỗi nẻo thăng trầm. Ở nơi ấy, chúng con còn nợ lại thâm tình sâu nặng của một Người Thầy thầm lặng, một Người Cha hiền hoà… Ấy vậy mà, chúng con lại chưa từng bao giờ khiến cho Sư phụ bớt trăn trở hơn… ấy vậy mà, chúng con lại chưa từng khi nào có thể đỡ đần những nhọc nhằn, suy tư cùng Sư phụ… ấy vậy mà, đã có lúc, thật dễ dàng để chúng con tự cho phép mình có những lý do để trách hờn Sư phụ… cũng giống như anh em trong nhà đôi khi giận hờn ba mẹ vì hiểu lầm, vì cho rằng ba mẹ thiên vị đứa này đứa kia… Sư phụ của chúng con, bề ngoài kiên cường gan góc, bình tĩnh trầm ổn là thế, cho nên ngay cả những tổn thương cũng kiêu hãnh tự mình bao bọc. Không phán xét. Không oán trách. Không than van. Sư phụ của chúng con là thế, lặng lẽ trước những cuộc đến-đi không hạn định. Rồi cũng lặng lẽ với những thăng trầm của lòng người, của tình người ấm lạnh… Để rồi đến một ngày, lũ chúng con bất chợt nhận ra, rằng chúng con đã thật ích kỷ biết bao nhiêu, chúng con đã thật vô tâm biết bao nhiêu với Người Thầy, Người Cha từ ái ấy… Người đã vớt chúng con lên khỏi đống bùn lầy tăm tối tận đáy sâu tâm hồn, Người đã cho chúng con một điểm tựa vững chãi và xác tín bằng một niềm tin vĩnh cửu… Ấy thế mà, lũ chúng con, đã có những phút giây, trở thành những đứa con vô tâm tàn nhẫn…. 20/11/2020, một năm với quá nhiều biến động do bệnh dịch toàn cầu. Đôi ba tháng ngắn ngủi để dải đất Miền Trung oằn mình trong bão lũ… Tất cả chúng con, khi đã cùng chung mái ấm Chùa nhà, thì Bắc Trung Nam đã được nối liền một dải. Chúng con, đã lại sát cánh bên nhau, hỗ trợ, động viên, đồng hành cùng nhau với thấp thoáng bóng dáng của Sư phụ ở Chùa nhà. Không chỉ có thế, vượt ra khỏi biên giới Đất mẹ thân quen, tất cả những đứa con của VCT vẫn đau đáu hướng về Quê hương với nguyện cầu yên ổn. Sợi tơ Sen mảnh dẻ mà vấn vít mang tên VCT ấy, chưa khi nào và chưa bao giờ lại có một sức mạnh hiệu triệu những trái tim thương yêu đồng hành với nhau một cách mạnh mẽ và thân tình đến thế. Chúng con, đã thật là may mắn biết bao nhiêu khi có một mái ấm không những chỉ là Yêu thương, mà còn là Trưởng thành và Vững chãi…. Rồi thì nắng sẽ bừng lên sau cuồng nộ bão giông. Rồi thì chúng con vẫn được thấy những cánh mỏng mảnh của loài hoa đặc biệt chỉ nở duy nhất trong một tháng đầu tiên báo hiệu đông về Cúc Hoạ Mi. Hoa vẫn nở bình dị và dịu dàng. Giống như Sư phụ của chúng con, vẫn luôn trầm ổn và lặng thầm dõi theo những bước chân hối hả của lũ con xa vụng dại. Chúng con đã từng bộc bạch, rằng có xuất phát từ đâu và có đi đến đâu chăng nữa, thì chúng con cũng vẫn là những đứa con của Sư phụ mà thôi. Ngày 20/11 đặc biệt này, cho phép chúng con gửi về Chùa nhà thương mến thật nhiều lắm nỗi niềm của những đứa con xa xôi thèm được đặt chân trở lại hiên Nhà… Cho phép chúng con vẫn được gọi cái tên VCT dù rằng Chùa nhà đã mang tên Vạn Thiện. Đối với tất cả chúng con, Sư phụ ở đâu, nơi đó là Nhà. Nhà, để lũ con xa xôi hướng về. Nhà, để lũ con xa xôi nhớ về. Nhớ rằng, chúng con đang có một Người Thầy, một Người Cha giản dị mà trân trọng hơn hết thảy… cho phép chúng con, được tri ân Người với tất cả lòng biết ơn và trân quý lâu bền. Chúng con, ước mong sao Người hãy gượng nhẹ với chính trái tim mình, bởi vì trái tim của Người cứ mãi chan rải từ bi cho tất cả, mà đã quên đi chính bản thân mình. Chúng con, ước mong sao, Người hãy gượng nhẹ với chính trái tim mình, bởi vì, lớp lớp chúng con, sẽ luôn đồng điệu từng nhịp với những nỗi niềm lo toan, vất vả cực nhọc của Người… Sư phụ của chúng con, xin Người hãy gượng nhẹ với chính trái tim mình, hứa với chúng con, nhé ạ…
Một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Trung Quốc đang sinh sống tại Mỹ Quốc đã viết lại những hồi ức về Sư Phụ Lý Hồng Chí, khi bà được đi theo Sư Phụ khắp nơi ở Trung Quốc để nghe Ngài giảng Pháp. Tiếp theo phần 2 Khóa giảng tiếp theo được tổ chức ở Trịnh Châu. Tôi đã cố gắng mua được một vé tàu và đó cũng là cùng một chuyến tàu với Sư Phụ. Thời tiết của chuyến đi ngày hôm đó rất nóng, khi chúng tôi đến ga thì ở đó đã có rất nhiều người. Cũng như chúng tôi, Sư Phụ mang theo hành lý của mình và người Sư Phụ ướt đẫm mồ hôi. Tôi cảm thấy rất ái ngại về điều đó nhưng không thể giúp Sư Phụ được gì. Sau khi chúng tôi lên tàu thì mới phát hiện ra rằng, toa của chúng tôi là toa cuối cùng và không thuộc về cùng một công ty của các toa trước. Phần nhiều toa của đoàn tàu là thuộc về Sở đường sắt Thành Đô còn toa của chúng tôi thuộc về Sở đường sắt Trịnh Châu. Điều này có nghĩa là các toa trước sẽ không cung cấp bất cứ dịch vụ nào kể cả nước uống cho toa của chúng tôi và chúng tôi cũng không thể đi lên các toa trước, bởi vì cửa nối giữa các toa đã bị khóa. Rất may là có một học viên từ Vũ Hán đi cùng với chúng tôi đã kiếm được một bình nước. Khi tàu dừng lại ở một ga thì chúng tôi đi xuống tàu và đi lên các toa trước để lấy thêm nước. Sau khi lấy được nước thì chúng tôi đã không có đủ thời gian để trở về toa của mình nên chúng tôi phải đứng trên toa đó cho đến ga tiếp theo. Nước lấy được cũng chỉ đủ để uống, chúng tôi chỉ có thể ngâm một bát mì ăn liền để làm bữa ăn cho Sư Phụ. Chúng tôi có tổng số 6 người cùng đi trên một toa tàu với Sư Phụ. Khi tàu đi qua núi Hoa Sơn, Sư Phụ đã đứng ở cửa sổ phía cuối toa tàu rất lâu và nhìn những ngọn núi ở đằng xa. Lúc đó tôi cũng đến gần Sư Phụ và nhìn ra đằng xa, Sư Phụ nói với tôi rằng, nhiều người tu Đạo ở trên núi Hoa Sơn đã đi xuống núi để thăm Ngài. Họ đang đi theo chuyến tàu này và Sư Phụ đã hỏi họ rằng, họ nghĩ gì về các đệ tử của Sư Phụ? Trong số họ, có người đã tu luyện trong một thời gian dài. Họ nói rằng chỉ một vài trong số họ là có thể so sánh được với các đệ tử của Sư Phụ. Những người này đi theo Sư Phụ suốt chặng đường để đến Trịnh Châu nghe Sư Phụ giảng Pháp. Trong khoá giảng đó, Sư Phụ đã nói về những điều đã xảy ra ngày hôm đó. Các điều kiện ở Trịnh Châu không được thuận lợi lắm so với những nơi khác. Hội khí công đã chuẩn bị một nhà thi đấu cũ cho khóa học. Sàn gỗ ở trung tâm tòa nhà rất cũ kỹ và bị hỏng ở nhiều chỗ, xung quanh được xây bằng gạch vỡ, các cửa sổ cũng không có kính. Tuy nhiên khóa học vẫn được bắt đầu vào ngày 11/6. Hiện tượng thời tiết kỳ lạ xảy ra khi Sư Phụ giảng Pháp Khoá giảng Pháp ở Tế NamKhoá giảng Pháp tại Đại LiênKhoá giảng Pháp ở Cáp Nhĩ TânKhoá giảng Pháp ở Nhà thi đấu Duyên CátHành trình được đi theo Sư Phụ vẫn còn ở phía trước Hiện tượng thời tiết kỳ lạ xảy ra khi Sư Phụ giảng Pháp Một ngày cuối tuần và là ngày giữa khoá học, đột nhiên có một cơn gió mạnh kéo đến và mây đen phủ kín cả bầu trời, khiến cho trời tối sầm lại. Những cơn mưa nặng hạt kèm theo cả mưa đá và sấm chớp đùng đùng. Mọi người đứng ở phía ngoài phải di chuyển vào giữa nhà thi đấu. Sau đó mưa đá to như quả óc chó rơi mạnh xuống mái tôn của nhà thi đấu. Tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng mưa đá như vậy. Gió mạnh, mưa đá và sấm chớp tưởng chừng như sẵn sàng làm bật tung mái tôn. Chỗ mái tôn thẳng chỗ Sư Phụ ngồi bắt đầu bị dột, nước bắt đầu nhỏ xuống và sau đó thì cầu dao điện chính bị ngắt; toàn bộ đèn vụt tắt và trời tối như ban đêm. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng có vài phút. Mọi người nhìn Sư Phụ và nghe thấy Ông hỏi “Ai ở trên đó?” Chúng tôi nhìn thấy Sư Phụ khẽ nhắm mắt và đặt hai tay trước ngực, đồng thời Sư Phụ hướng lòng bàn tay lên trên. Các học viên ngồi gần Sư Phụ nhìn Ông chăm chú; một số học viên nói “Hãy nhìn tay của Sư Phụ!” Ngay sau đó, Sư Phụ nắm hai tay lại như đang nắm cái gì đó, tiếp theo ông mở chai nước ở trên bàn và như là bỏ thứ ở trong tay mình vào trong chai. Ngay lập tức, mưa gió đều ngừng lại và mặt trời cũng xuất hiện chiếu sáng cả nhà thi đấu. Tất vả chúng tôi đều vỗ tay hoan hô. Tiếp theo Sư Phụ ngồi trên bàn và làm một bộ các đại thủ ấn, sau đó Sư Phụ nói “Tôi vừa làm một vài việc cho chư vị, tôi đã gỡ bỏ đi nhiều thứ.” Lúc này, các bóng đèn lại lần lượt bật sáng và Sư Phụ lại tiếp tục bài giảng của mình. Một thanh niên ở Trịnh Châu thường đi theo Sư Phụ để nghe Sư Phụ giảng Pháp đã nói rằng, lúc mưa gió kéo đến anh ấy đang ở phòng điều khiển. Anh kể rằng, trong khi mất điện nhưng các ngọn đèn tự nhiên lần lượt sáng trở lại. Ngày hôm sau các tờ báo ở Trịnh Châu đã đưa tin rằng nhiêu ngôi nhà đã bị gió lốc làm bay cả mái nhà. Tuy nhiên cơ quan khí tượng nói rằng, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy rằng sẽ có giông bão. Hội khí công nói “Chúng tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng phi thường hôm nay.” Ngày hôm sau thị trưởng Trịnh Châu đã đến bắt tay với Sư Phụ. Nghe nói rằng con dâu ông đã tham dự khóa học và đã chứng kiến tất cả những gì xảy ra ở đó. Khoá giảng Pháp ở Tế Nam Khóa giảng tiếp theo được tổ chức ở Nhà thi đấu Tế Nam. Ở đó có chỗ cho khoảng 4000 người, tất cả các chỗ ngồi đều không còn một chỗ trống. Trong khóa giảng ở Tế Nam, Sư Phụ giảng rất chi tiết và cũng nói cho chúng tôi biết về một số sự việc sẽ xảy ra không lâu sau đó. Pháp hội tâm đắc thể hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Tế Nam năm 1998 ảnh Khoá giảng Pháp tại Đại Liên Khóa giảng tiếp theo được tổ chức ở Đại Liên. Sư Phụ không muốn tất cả chúng tôi đến Đại Liên; Ông nói với chúng tôi rằng, không nên bay đến đó vào ngày 30. Sư Phụ cũng gặp rất nhiều can nhiễu khi trên đường đến đó, đó là những can nhiễu từ phía tà ác và lực độ cũng rất lớn. Cuối cùng thì Sư Phụ đi thuyền đến Đại học viên phụ trách trạm phụ đạo ở Đại Liên đã từng nói với tôi rằng, trong tấm ảnh mà họ chụp với Sư Phụ có xuất hiện những con rồng ở trong đó. Tôi rất ngạc nhiên và hỏi cô ấy rằng, tôi có thể xem bức ảnh đó được không và cô ấy đã đồng ý. Khi tôi đến Đại Liên, tôi luôn nghĩ về bức ảnh và tìm cô ấy để hỏi xem tôi có thể xem nó được không. Cuối cùng thì cô ấy đã mang bức ảnh đến cho tôi xem. Quả nhiên, tôi thấy đúng là như vậy, trên trời ở đằng sau Sư Phụ và các học viên có hai con rồng ở rất gần nhau; một con ở đằng trước và một con ở đằng sau. Đầu của hai con rồng rất là to, đường viền ở mũi rồng và mắt rất là rõ, có vẻ như là có người đang cưỡi trên các con rồng. Sau đó cô ấy chỉ vào bức ảnh và nói với tôi “Chị xem, có hai thanh kiếm hai lưỡi.” Tôi nhìn thử thì thấy hai thanh kiếm rất là nhỏ nhưng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Cô ấy nói rằng đây là bức ảnh duy nhất có những thứ này, bởi vì khi cô ấy mang phim âm bản đi để rửa thêm ảnh thì không có những thứ đó xuất hiện trong ảnh nữa. Cô ấy còn nói rằng, con trai cô ấy đã không tin vào những gì ở trong ảnh. Cậu ấy đã xem đi xem lại đến 20 lần và cuối cùng phải thừa nhận. Trong khoá giảng có một học viên nói rằng, thiên mục của anh ấy đã nhìn thấy hai thanh kiếm hai lưỡi khi anh ấy đọc quyển Chuyển Pháp Luân. Sư Phụ đã trả lời “Đúng, tôi đã mang những thứ này từ vũ trụ đến đây và chúng có uy lực vô biên.” Khoá giảng Pháp ở Cáp Nhĩ Tân Vào ngày 5 tháng 8, khóa học ở Cáp Nhĩ Tân bắt đầu. Khóa học được tổ chức ở sân vận động hockey trên băng. Hồi đó, sân vận động vẫn còn đang được xây dựng, chỉ có 3 bên là có chỗ ngồi và bức tường thứ tư vẫn còn là gỗ dán. Nhân viên thuộc sân vận động chưa bao giờ nhìn thấy có nhiều người như vậy, hơn nữa mọi người còn đi hàng chục nghìn dặm để đến học một lớp khí công, nên họ cũng tham gia nghe các bài giảng của Sư Phụ. Một hôm trước khi lớp học bắt đầu, Sư Phụ đi đến sân vận động để gặp các học viên. Khi Ông đi đến trước các học viên thì mọi người cùng đứng dậy để tỏ lòng kính trọng đối với Sư Phụ. Sư Phụ đi về phía trước và các học viên ngồi ở đằng trước cũng cùng nhau đứng dậy. Cứ như vậy, khi Sư Phụ đi vòng quanh sân vận động thì một nhóm học viên đứng dậy và nhóm khác ngồi xuống lần lượt và trình tự. Cảnh tượng trông rất là đẹp mắt, toàn bộ sân vận động tràn ngập không khí trang nghiêm và thần thánh. Ngay cả các học viên cũng phải ngạc nhiên. Cảnh tượng diễn ra một cách tự phát chứ không phải là được dàn xếp trước gì cả. Một người đến học lần đầu tiên ngồi cạnh tôi nói “Ồ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy những sự việc thế này. Ngay cả các nguyên thủ quốc gia cũng không nhận được sự đón tiếp như thế.” Khoá giảng Pháp ở Nhà thi đấu Duyên Cát Một khóa học nữa được tổ chức ở Nhà thi đấu Duyên Cát. Một học viên địa phương gốc Triều Tiên là người đầu tiên tham dự các khóa giảng của Sư Phụ ở các thành phố khác, đã nhiệt tình chuẩn bị mọi thứ cho khóa học này. Anh ấy nói rằng, anh ấy muốn làm một việc tốt cho những người ở thành phố quê hương mình. Nghe nói rằng 70% số người ở cơ quan anh ấy đã đến tham dự khóa học. Vào ngày cuối cùng của khóa học, các học viên Triều Tiên mặc trang phục truyền thống có sắc màu rực rỡ và trang trọng nhất để tỏ lòng biết ơn và để tiễn Sư Phụ. Có một buổi lễ bế mạc ngắn được diễn ra sau khóa học. Sư Phụ tặng 7000 nhân dân tệ cho Hội chữ thập đỏ Duyên Cát, đó là số tiền mà Sư Phụ nhận được từ khóa giảng này. Sau khi rời khóa học hôm ấy, tôi đến thẳng nhà ga xe lửa để đi chuyến tàu Tumen Số 1 đến Trường Xuân và sau đó là chuyển tàu đến Cáp Nhĩ đã đến Trường Xuân vào buổi sáng hôm sau. Tôi kéo chiếc vali của mình khi xuống tàu và cảm thấy rất mệt. Khi tôi đi đến cửa đường hầm, tôi thấy Sư Phụ đang đứng ở đằng sau, Ngài đang nhìn tôi một cách hiền từ. Tôi rất vui và cảm động nhưng lại sợ rằng Sư Phụ sẽ mang hộ vali cho tôi, nên tôi vội nói “Sư Phụ hãy đi trước đi đừng lo cho con, con vẫn thường đi lại một mình và không có vấn đề gì đâu ạ.” Sau khi Sư Phụ đi lên trước, tôi đi về phía lối ra và đi ra khỏi nhà ga. Khi tôi nhìn lên thì đã thấy Sư Phụ đứng đằng trước như đang đợi tôi đi ra. Ông vẫn nhìn tôi một cách hiền từ. Lúc đó, tôi cảm thấy một dòng nhiệt ấm chạy qua đầu. Tôi chắp hai tay lại hợp thập và nói “Sư Phụ đừng lo cho con. Con có thể tự làm được.” Ngày hôm đó, tôi đến Cáp Nhĩ Tân và quay trở lại Bắc Kinh vào ngày hôm sau. Hành trình được đi theo Sư Phụ vẫn còn ở phía trước Hành trình đi theo Sự Phụ và nghe Ngài giảng Pháp là một cơ duyên không gì so sánh được trong cuộc đời tôi. Mặc dù mới đi được hơn một nửa chặng đường, nhưng đã để lại cho tôi những hồi ức đẹp đẽ không thể nào quên về Sư Phụ. Theo Minh Huệ
Thương sư phụ đường xa vất vả Đem pháp mầu cao cả Như Lai Truyền cho đại chúng nơi đây Biết đến chân lý đạo dày…thầm tu Thầy nói pháp như ru phật tử Giọng ngọt ngào từng chữ từng câu Bao lời đạo pháp thâm sâu Làm cho đại chúng nỗi sầu dần vơi Bao gian khó thân người ai hiểu Nỗi nhọc nhằn thầy chịu mình ên Lời vàng đạo pháp nói lên Là bao vất vả nhiều đêm thức tròn Vì Ngài sợ chúng con lầm lạc Bị ngoại tà mê hoặc tối tăm Nên thầy nào quản khó khăn Đem bao giáo pháp đưa sang đất Hàn Ơn sư phụ vô vàn cao quý Nguyện đời này quyết chí nương theo Nghiệp lành quả thiện hằng gieo Báo ân sâu nặng bao điều thầy ban Cầu sư phụ thân an tâm lạc Đem pháp màu độ bạc quần sanh Mong ai nghe đến pháp lành Một lòng tín ngưỡng tu hành thoát thân Phật tử . HUỆ THIÊN DUYÊN
nguyện theo sư phụ