Đến khi dì Phương mang bông băng tới, Khải Phong mới hừ lạnh rồi buông tay cô ra. Anh im lặng chăm chú nhìn dì băng vết thương cho Tiểu Mai, xong xuôi mới yên tâm về phòng. Được nửa đường còn quay lại lạnh lùng nói: “Không ai khiến thì cô đừng có làm. Vướng chân Tôi Nhớ Em - Sammyy12345 ~ Chương 56 Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts. They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet. Mae West I. Mở bài: Giới thiệu người bạn thân của em. Trong thời cắp sách đến trường, thì ai cũng một người bạn thân để đi cùng, để tám chuyện và đặc biệt là để chia sẻ mọi chuyện vui buồn. và tôi cũng thế, tôi có một người bạn thân từ khi chúng tôi còn là học sinh mẫu giáo. Cô là Trương Tiểu Mai – con gái duy nhất của thương gia Trương Hàn, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Thời gian gần đây, công ty của cha cô đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, thiếu vốn trầm trọng. Khi ông Hàn ngỏ ý muốn vay vốn, chỉ có phu nhân Nhã Hạnh – chủ tịch tập đoàn RzfWseT. Skip to contentGiới thiệu EbookTác giả Sammy Thể loại Truyện Teen Nguồn Wattpad Trạng thái FullGiới thiệu truyện– “Mai Mai à, coi như mẹ xin con, hãy giúp cha giữ lại cái gia tài họ Trương này “_ Bà Thanh nước mắt lưng tròng nắm lấy tay con gái– “Con rất muốn giúp gia đình nhưng… còn không thể lấy người mà con không hề quen biết…”– Con cứ từ từ suy nghĩ, ngày mai hãy trả lời, mẹ đi gái thất thần, vô lực ngồi xuống, đập nhẹ vào cái đầu đang rối như tơ vò của mình “Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ???!!”Cô là Trương Tiểu Mai – con gái duy nhất của thương gia Trương Hàn, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Thời gian gần đây, công ty của cha cô đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, thiếu vốn trầm trọng. Khi ông Hàn ngỏ ý muốn vay vốn, chỉ có phu nhân Nhã Hạnh – chủ tịch tập đoàn Lưu thị đồng ý nhưng điều kiện lại là…con gái ông.– Nếu ngài Trương đây muốn vay vốn, thì hãy gả con gái của mình cho con trai cả của tôi– Nhưng…con bé mới 20 tuổi, vả lại…nếu không nhầm…cậu cả nhà họ …Download Ebook Chỉ Là Tôi Nhớ Em FullEbook Chỉ Là Tôi Nhớ Em Full Epub – FullEbook Chỉ Là Tôi Nhớ Em Full Prc/Mobi – Full – “Mai Mai, coi như mẹ xin con hãy giúp cha, giúp nhà họ Trương giữ lại gia sản này “_ Bà Thanh nghẹn ngào nắm lấy tay con gái– “Con muốn giúp gia đình ta nhưng có nhất thiết phải dùng cách này không mẹ? Sao mẹ nỡ gả con cho một người mà con chưa hề quen biết…”– Con cứ từ từ suy nghĩ, ngày mai hãy trả lời cũng được, mẹ về phòng trước đâyCô gái bất lực ngồi thụp xuống ghế, đập nhẹ vào cái đầu đang rối như tơ vò của mình “Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ???!!”Cô là Trương Tiểu Mai – con gái duy nhất của thương gia Trương Hàn, năm nay vừa tròn 20 tuổi. Thời gian gần đây, công ty của cha cô đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, thiếu vốn trầm trọng. Khi ông Hàn ngỏ ý muốn vay vốn, chỉ có phu nhân Nhã Hạnh – chủ tịch tập đoàn Lưu thị đồng ý nhưng điều kiện lại là…con gái ông.– Nếu ngài Trương đây muốn vay vốn, thì hãy gả con gái của mình cho con trai cả của tôi– Nhưng…con bé mới 20 tuổi, vả lại…nếu không nhầm…cậu cả nhà họ Lưu đã từng đính hôn…”– “Vậy thì sao? Chỉ là đính hôn, hơn nữa đã bị hủy bỏ. Ngài nghĩ nó không xứng với con gái mình?“_ phu nhân Nhã Hạnh vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng giọng có chút tức giận– Tôi không có ý đó…“Dù sao cũng do ngài quyết định thôi. Tôi xin phép đi trước”—————Sáng sớm, Tiểu Mai vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng ho từ phòng cha mình. Cô hé cửa đi vào thì hốt hoảng khi thấy ông Hàn đang ho ra máu vào chiếc khăn tay.– “Cha…!”_ Mai Mai vội vàng chạy tới, hai mắt đỏ hoe “Sao…sao…cha lại ho ra nhiều máu thế này…”Ông Hàn mệt mỏi dựa vào tường “Ta không sao, chỉ cần uống thuốc sẽ đỡ. Con mau đi học đi”Tiểu Mai im lặng nhìn cha rồi đột ngột lên tiếng “Con có chuyện muốn nói”Ông Hàn ngồi thẳng dậy, nhìn con gái, ôn tồn– Được. Con nói điMai Mai nắm lấy gấu áo mình, lắp bắp– Chỉ cần…con kết hôn là công ty sẽ được cứu đúng không cha?-Là mẹ con nói với con phải không? ta đã bảo bà ấy rồi mà…Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, không thể ép buộc, con không cần phải làm vậy.– “Đâu có ai ép buộc, là con tự nguyện mà, cha cho con kết hôn có được không?”Ông Hàn thở dài– Cái con bé ngốc này, sao có thể ăn nói hồ đồ như vậy. Mau đi học điTiểu Mai vừa khóc vừa lắc đầu “Không, con đã suy nghĩ kỹ rồi…”Ông Hàn chau mày, day day trán, đau xót nói “Trương Hàn ta cả đời lăn lội trên thương trường, rốt cục đã làm sai điều gì…tại sao ông trời lại bắt đứa con gái duy nhất của ta phải chịu khổ thế này ?”Tiểu Mai cắn chặt môi, ngăn không để nước mắt rơi-“Cha đừng lo…mọi chuyện sẽ ổn thôi”_______________________________Ngày trọng đại cuối cùng cũng cưới tổ chức trong khách sạn 5 sao, mọi thứ đều được trang hoàng để đạt tới độ hoàn hảo nhất. Khách mời chỉ toàn tầng lớp thượng lưu, tất cả đều mặc trang phục màu trắng sang Mai ngồi trong phòng trang điểm, tâm trạng vô cùng lo khi đeo khăn voan lên mái tóc nâu xoăn nhẹ cho Mai Mai, nhân viên trang điểm tròn mắt thán phục– Woa, chị thực sự rất đẹp đấy!Tiểu Mai khẽ mỉm cười– Cảm ơnĐúng lúc này bà Thanh đi vào. Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn ra cửa– Mẹ…Bà nhẹ vuốt tóc Mai Mai– Vậy là hôm nay người ta mang con gái của mẹ đi rồi– Mẹ này, con đi lấy chồng chứ có phải đi hẳn đâu…– Tiểu Mai, mẹ xin lỗi, vì gia đình mà con phải kết hôn sớm, bỏ lỡ bao dự định cho tương lai phía trước…Mai Mai ôm chầm lấy mẹ, mỉm cười nhưng đáy mắt vẫn không dấu được tia buồn bã– Mẹ yên tâm, con không sao, thực sự không sao mà…——–Khán phòng lung linh dưới ánh đèn pha lê huyền ảo. Ông Hàn xúc động nắm tay con gái chậm rãi tiến vào lễ đường trong tiếng nhạc du dương. Tiểu Mai nắm chặt lấy tay cha mà không biết nước mắt đã rơi từ lúc nào. Ông Hàn khẽ thở dài rồi đặt tay con gái vào tay chú rể“Mong con chăm sóc con bé hộ ta”Khải Phong đón lấy tay cô dâu, khóe môi kiêu hãnh cong lên, cúi nhẹ đầu.– Lưu Khải Phong, anh có nguyện ở bên chị Trương Tiểu Mai lúc hạnh phúc cũng như đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, lúc mạnh khỏe cũng như ốm đau không?– Tôi đồng ý_ Khải Phong lạnh lùng đáp lại, thậm chí còn không nhìn sang cô dâu– Vậy còn chị Trương Tiểu Mai, chị có nguyện ở bên anh Lưu Khải Phong lúc hạnh phúc cũng như đau buồn, khi giàu cũng như khi nghèo, lúc mạnh khỏe cũng như ốm đau không?Mọi người đều im lặng chờ đợi câu trả lời của Tiểu Mai. Cô cúi gằm nhìn vào bó hoa cưới trên tay mình rồi lén nhìn xuống chỗ bố mẹ. Mai Mai hít một hơi thật sâu tự trấn an bản thân rồi nói “Tôi đồng ý”Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên sau câu nói của chủ hôn mỉm cười “Cầu chúc cho hai người mãi mãi hạnh phúc. “Khải Phong, bây giờ anh có thể hôn cô dâu của mình”Nghe đến đây, mặt Tiểu Mai tối sầm xuống, đầu óc trở nên trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm gì. Vô tình ngước lên, chạm vào ánh mắt sâu thẳm hút hồn của người đối diện, Mai Mai lại vội cúi đầu xuống. Đang mơ hồ suy nghĩ thì tay cô bị kéo lại. Trương Tiểu Mai kinh ngạc, còn chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra thì môi Khải Phong đã áp sát xuống môi lễ đường như vỡ òa, chỉ có một mình Tiểu Mai là hai tai ù đi, không nghe thấy gì, hoàn toàn không nghe thấy gì hết. Tim cô sắp rơi ra ngoài khi lễ cưới kết thúc, phu nhân Nhã Hạnh đi tới nói với Khải Phong Con mau đưa Tiểu Mai về nhà đi, ngày mai hai đứa còn đi nghỉ tuần trăng mật nữa đấy. Mọi chuyện ở đây để mẹ lo– Con biết rồi_ Phong đáp lại rồi đi thẳngTrương Tiểu Mai đang ngồi nghỉ trong phòng của cô dâu. Từ nãy đến giờ cứ phải “lết” từ bàn này sang bàn khác với ông chồng mặt lạnh như tảng băng khiến chân cô như muốn rời ra khỏi cơ thể. Mai Mai cau mày cúi xuống xoa nhẹ vào cổ chân tê cứng của mình, thầm oán hận đôi giày cao tiếng gõ cửa vang lên. Tiểu Mai vội vàng đi guốc lại rồi nói vọng ra “Mời vào”Khải Phong mở cửa bước tới chỗ Mai Mai đang ngồi “Đi về thôi”Tiểu Mai gật đầu, nhanh chóng đứng lên. Nhưng vừa bước được vài bước thì cái chân lại đau nhức khiến cô chẳng thể đi nổi. Khải Phong không thấy cô đi theo, liền quay lại. Anh nhíu mày nhìn xuống đôi chân đang sưng lên của Mai Mai.– “Bỏ guốc của em ra đi”_ Phong lạnh lùng nói– “Hả?…À không cần đâu, tôi đi được mà” _ Tiểu Mai xua tay– “Bỏ nó ra đi”_ Khải Phong nói lại, giọng như ra lệnhChần chừ một lúc, Mai Mai mới tháo guốc ra. Khải Phong cúi xuống cầm đôi guốc lên “Chịu khó đi bộ ra xe, tôi không thể cõng khi em đang mặc váy cưới”Chuẩn bị tới đại sảnh, Phong chợt nhớ ra điều gì đó đột nhiên đứng lại. Tiểu Mai đang lẽo đẽo đi đằng sau, thấy vậy liền hỏi– Sao lại dừng thế?– Mau khoác vào tay tôi điTiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên, vẫn không hiểu gì. Thấy cô chưa làm theo, Khải Phong hơi cau mày “Ngoài kia có rất nhiều khách mời, đừng để tôi nói lại lần nữa”Nghe đến đây, Tiểu Mai thở dài bước lên, gượng gạo khoác tay Khải đi ra bằng cửa phụ nhưng cả hai vẫn không tránh được ống kính phóng viên. Cánh nhà báo tới đây không chỉ vì hôm nay là ngày cưới của tổng giám đốc tập đoàn Lưu Thị lớn nhất Đông Nam Á mà còn vì sự xuất hiện của Khánh Ly. Cô là diễn viên trẻ tài năng, tuy mới 24 tuổi nhưng đã có 12 năm theo nghiệp diễn xuất. Khải Phong và Khánh Ly từng là một cặp đôi trai tài gái sắc khiến nhiều người ngưỡng mộ, luôn được tung hô trên báo chí. Chỉ 3 tháng trước họ vừa làm lễ đính hôn, vậy mà hôm nay, Lưu Khải Phong lại đang làm đám cưới với một cô gái khác. Đương nhiên chuyện này sẽ trở thành đề tài nóng cho phóng viên viết bài.– “Anh Lưu Khải Phong, tại sao anh lại quyết định chia tay diễn viên Khánh Ly?”– “Có người nói mẹ anh không chấp nhận một người con dâu làm trong ngành giải trí phải không?”– “Anh hay chị Ly là người đã nói lời chia tay?”– “Anh và vợ quen nhau từ khi nào?”Dù đã có vệ sĩ bảo vệ nhưng những câu hỏi cứ dồn dập đến với Khải Phong– “Cô Trương Tiểu Mai đã quyến rũ anh để chia rẽ mối tình của 2 người phải không?”– “Đúng vậy! Chị là kẻ cướp chồng người khác!!”_ Một vài fan của Khánh Ly đứng bên ngoài la đến đây, Mai Mai đứng khựng lại, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.– “Không hề có chuyện đó! Tôi chia tay Khánh Ly trước rồi mới quen cô ấy! Từ giờ, nếu ai còn nhắc đến chuyện này thì đừng trách tôi không nói trước”Thấy Khải Phong đột ngột gắt lên, đám người cũng tự động giãn ra. Tiền tài và thế lực của Lưu thị đủ để khiến những người có ý định chống đối phải im nắm chặt tay Tiểu Mai khó khăn vượt qua đám người, đi ra bãi đỗ xe. Trương Tiểu Mai thoáng đỏ mặt nhưng vẫn thầm cảm ơn anh đã đứng về phía đến bãi đỗ xe, không còn ai nhìn thấy 2 người, Khải Phong liền buông tay Mai Mai. Lúc này, nhìn anh như đang đeo một chiếc mặt nạ vô cảm, ánh mắt không còn dịu dàng như 1 giây trước đó, thực sự rất khác.“Vừa rồi những người phóng viên đã nói gì khiến anh tức giận?”_ Mai tự hỏi thầm– Đứng đây chờ tôiKhải Phong nói rồi đi ra lấy xe. Phong lái xe ra chỗ Tiểu Mai đứng chờ. Cô vừa mở cửa định bước lên thì giọng nói lạnh lùng truyền tới– “Ngồi ra ghế sau đi”[20 vote Sam đăng tiếp nha] Parmi plus de 200 restos à Montréal et des centaines d'autres expérimentés dans le monde, Chez Chili demeure le meilleur rapport qualité/prix/gentillesse. Si la déco est banale, tout éclate dans l'assiette, pour peu que vous aimiez la nourriture épicée nos préférés, mais d'autres plats sont...doux. Les fèves, les aubergines et le poisson épicé sont superbes, les crevettes et autres mets. Il faut essayer plusieurs plats, et ne pas y aller à moins de 4 personnes nous y allons parfois à 10, 15 ou 20! pour essayer des choses différentes, chaque plat étant plutôt consistant. Avec un plat de riz à partager, l'affaire est parfaite. Je n'y suis jamais allé à l'heure du lunch, mais je crois qu'il est possible d'avoir un menu de plats variés. Avec une ou deux Tsingtao bière en prime, on s'y croit, d'autant plus que le service est ultrarapide et que souvent, Xi, le jeune proprio, est présent pour ajouter au plaisir de s'y rendre. Une expérience savoureuse et – Tôi bảo cô ngồi ra ghế sau!Không chỉ ánh mắt mà cả cách xưng hô của anh ta, tất cả đều thay đổi. Tiểu Mai ngẩn người vài giây rồi cũng ngoan ngoãn ngồi ra phía 2 đang trên đường tới căn hộ cao cấp của Khải Phong, cũng là nơi hai vợ chồng ở.————Căn nhà được thiết kế với gam màu chủ đạo là xám và trắng vô cùng tinh tế, sang trọngVề đến nhà nhưng không khí vẫn căng thẳng, Tiểu Mai đành lên tiếng “Này anh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao anh cứ…”Khải Phong mở tủ lạnh lấy bình nước rót ra cốc, cất giọng nói – “Thay đồ xong thì ra phòng khách, tôi có chuyện muốn nói với cô”…Tắm xong Mai Mai bước ra, khắp người tỏa hương thơm dịu nhẹ. Cô cầm khăn bông lau những giọt nước long lanh vẫn còn đọng lại trên gương mặt thanh tú rồi đi ra phòng khách. Không hiểu sao khi vừa nhìn thấy Khải Phong, Tiểu Mai lại cảm thấy… hít một hơi thật sâu lấy lại dũng khí, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Phong “Có chuyện gì anh nói đi”– Cô biết chuyện giữa tôi và Khánh Ly chứ?Tiểu Mai hơi ngạc nhiên. Chuyện giữa anh và Khánh Ly thì có ai là không biết.– Tôi… cũng biết một chútUm. _ Phong uống một ngụm caffe rồi tiếp tục nói _ “Biết thì tốt, tôi cũng nói luôn, đối với tôi, không ai có thể thay thế cô ấy. Chắc cô cũng biết, tôi cưới cô chỉ để mẹ tôi hài lòng, còn cô cưới tôi là để có tiền cứu vớt công ty của gia đình cô. Bây giờ thì cha cô nhận được tiền rồi, cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy 5 tháng sau, khi mọi chuyện ổn định, mẹ tôi về Pháp, chúng ta sẽ ly hôn. Từ giờ tôi sẽ ngủ ở phòng làm việc”Mặc dù vẫn biết chỉ là hôn nhân sắp đặt, nhưng ngay sau khi cưới đã phải nghe những lời này, khiến Tiểu Mai ngẩn ra mất mấy giây– “Làm như vậy…anh không thấy quá đáng sao? Tôi đã làm gì sai mà đến một cơ hội cũng không thể có?”– “Cô đã sai kể từ khi đồng ý kết hôn với tôi”Giọng nói bình tĩnh mà vô cùng sắc bén, anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi rời trong phòng, Tiểu Mai mới dám khóc. Khải Phong nói như vậy chẳng phải rất coi thường cô sao? Nước mắt tủi thân cứ thế tràn xuống.– “Anh ta nghĩ mình là ai? Tưởng có tiền thì muốn làm gì cũng được chắc??”Khóc mệt, Mai Mai ngủ thiếp đi lúc nào không cộc cộc…– “Mẹ cho con ngủ thêm chút nữa đi” _ Tiểu Mai nhăn nhó trùm chăn lên đầuCộc cộc cộc…_ Tiếng gõ lại tiếp tục vang lênCon ra ngay đây…_Cô vươn tay định tắt chiếc chuông báo thức ở đầu giường nhưng sờ mãi chẳng thấy đâu. Như có một dòng điện chạy dọc qua sống lưng, Mai Mai ngồi bật dậy và hoảng hốt nhận ra mình đã kết hôn từ hôm dụi mắt đi ra khỏi giường mở cửa. Lại gặp cái gương mặt lạnh lùng cố hữu đấy, Tiểu Mai thở dài “Sáng sớm anh đã gọi tôi làm gì?”Khải Phong cau mày “Sao giờ này cô mới dậy?”Trương Tiểu Mai liếc nhìn đồng hồ “Mới 6h30. Hôm nay tôi không phải học, nếu bận thì anh cứ đi đi nhé”– “Ừ, hôm nay cô không phải đi học. Nhưng cô biết tại sao mình được nghỉ không?”Hốt hoảng tập 2. Hôm nay chính là ngày đi nghỉ tuần trăng mật của cô mà. Sao lại quên được chứ.“Tôi…tôi…Xin lỗi! Tôi vào chuẩn bị luôn đây”_ Tiểu Mai luống cuống định chạy vào phòng thay đồ nhưng lại bị Phong chặn lại– Không cần nữa!…tôi hủy rồiMai Mai quay lại nhìn anh, nụ cười trên môi cứng ngắc– Anh hủy rồi…?– “Đúng vậy”_ Phong gật đầu_”Không có tình cảm thì cũng không nên gượng ép. Nếu có ai hỏi thì cô cứ bảo công việc của tôi quá bận. Hiểu chưa?”-“Tôi hiểu rồi”_ Cô nói, giọng nhẹ tênh“Vậy tôi đi làm đây”_ Phong vừa nói vừa đi ra phía cửaTiểu Mai ủ rũ gật gật đầu rồi quay về phòng.– “Không đi thì thôi. Ai cần chứ!”Dù nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng. Mai Mai úp mặt xuống gối than vãn– “Anh ta còn nhắc ra làm gì. Sao không để mình quên luôn cho rồi”Chợt chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông.– “Alo” _ Đầu vẫn cắm xuống gối, chẳng cần nhìn tên người gọi, cô đã bắt máy– “Mai Mai, mẹ đây”Tiểu Mai nghe thấy vậy liền ngồi thẳng lên, tròn mắt– “Ơ mẹ….Mẹ gọi con có chuyện gì không?”– “Hai đứa đã ra sân bay chưa?”– “Dạ? À…rồi ạ”_ Giọng cô hơi nhỏ lại– “Vậy thì được rồi, mẹ chỉ hỏi thế thôi. Tiểu Mai, dù gì cũng phải đối xử tốt với chồng con đấy.”– “Vâng, con biết rồi ╯▂╰ ”– “Hai đứa đi vui vẻ nhá. Mẹ tắt máy đây.”Trương Tiểu Mai bỏ điện thoại xuống rồi thở dài Mẹ à, con xin lỗi ╯︿╰__________________________Phu nhân Nhã Hạnh đang ngồi uống trà trong phòng khách. Bà vừa đọc báo, vừa hỏi người trợ lí đứng bên cạnh– Giám đốc đã đi chưa?– Phu nhân…anh ấy…đã hủy chuyến đi nghỉ rồi ạBà Hạnh đặt cốc trà xuống bàn, cau mày– Tại sao lại hủy?– Giám đốc nói còn nhiều việc ở công ty cần giải quyết nên không đi được– Sao giờ này anh mới nói với tôi? Mau gọi điện bảo 2 đứa tới đây!– Vâng, thưa phu nhân________________________Phòng tổng giám đốc…– “Được rồi, vậy anh bảo với bà ấy là trưa nay tôi sẽ tới”_ Khải Phong tắt máy rồi tiếp tục công việc của lúc này có tiếng gõ cửa.– Mời vàoCửa phòng được mở ra, là Khánh Ly– Anh Phong…_ Cô bước vào, bày ra bộ mặt thương cảm rồi ôm lấy Khải làm gì ở đây?_ Khải Phong vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô– Em rất nhớ anhPhong gỡ tay Khánh Ly ra khỏi cổ mình rồi nói– “Nhưng anh đã dặn em là phải đợi anh rồi mà. Bây giờ anh đã kết hôn, chúng ta không thể lúc nào cũng gặp gặp nhau được.”– Suốt 2 tháng qua em đã cố gắng không đến tìm anh rồi. Em không thể chờ thêm được nữa. Tối nay em muốn đi ăn cùng anh có được không?”– “Khánh Ly…”Cô giơ ngón tay trỏ ra hiệu im lặng “Đừng giải thích, anh chỉ cần trả lời có hoặc không”Khải Phong thở dài “Được rồi, tối anh sẽ tới đón em”Khánh Ly mỉm cười “Um. Vậy em sẽ chờ anh”Nói rồi cô cầm túi sách đi ra ngoài———————————Trương Tiểu Mai đang ngồi xem TV thì điện thoại một dãy số lạ nhưng cô cũng không chần chừ mà bắt máy.– Alo– Cô đang ở nhà hay ở đâu?Giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia làm cô suýt nữa đánh rơi điện thoại. Thì ra là Khải Phong-“Tôi đang ở nhà”– “Thế thì chuẩn bị đi, xong việc tôi sẽ về đón cô qua nhà mẹ tôi”– “Mẹ tôi”? Mẹ anh không phải mẹ tôi chắc?– “Sao cũng được, 15′ nữa tôi về đến nhà đấy”Nghĩ đến việc lại phải ngồi xuống ghế sau trong cái xe có bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở ấy, Mai Mai vội xua tay– “Thôi anh về đón tôi làm gì cho mất công, cứ đi thẳng tới nhà mẹ, tôi sẽ bảo chú Lâm đưa đi. Vậy nhé. Bye bye”Không để cho đối phương có cơ hội từ chối, cô vội dập máy, thở phào rồi đi về phòng thay đồ.———Xe của chú Lâm cuối cùng cũng tới trước cổng biệt thự Lưu xuống xe, Mai Mai đã thấy Khải Phong. Anh đang đứng tựa lưng vào xe, thỉnh thoảng lại giơ tay lên nhìn đồng hồ.– “Này anh Lưu, sao giữa trưa anh lại đứng đây?”_ Tiểu Mai vui vẻ nói đùaNhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của Khải Phong, cô lập tức thu lại nụ cười.– Sao lúc nãy tôi chưa nói xong mà cô đã dập máy hả? Cô có biết tôi đứng đây chờ cô bao lâu rồi không?– Thì anh có thể vào trước màThấy Khải Phong trừng mắt nhìn mình, Mai Mai đành nhỏ nhẹ– “Thôi được rồi. Cứ coi như tôi chưa nói gì vậy. Xin lỗi anh.”Lúc này mặt Phong cũng hơi giãn ra, nghĩ lại cũng không cần thiết phải lớn tiếng, đành xuống giọng-“Mau vào đi”Mấy người giúp việc đang bận rộn lau dọn đồ đạc trong thấy Khải Phong và Tiểu Mai, tất cả bọn họ đều cúi gập người chào– “Chào mọi người”_ Mai Mai cũng thân thiện giơ tay chào lại làm mấy người giúp việc cứ ngơ ngác nhìn Phong thấy cô vẫn đứng chào hỏi mấy người giúp việc liền quay lại kéo cô đi– Không cần thiết phải làm thếTiểu Mai ngước lên nhìn anh, nhăn mũi– Tại sao chứ? Tôi chỉ muốn chào họ– Trong nhà này có biết bao nhiêu giúp việc, cô định chào hết từng ấy người hả?– Thì cứ tiện ở đâu chào ở đó thôiKhải Phong cũng chịu thua với cô vợ cứng đầu, đành nói– Thôi chào hay không thì tùy cô, bây giờ nhanh đi vào đi. Tình yêu vốn dĩ là điều thiêng liêng và tuyệt vời. Một tình yêu đẹp là tình yêu xuất phát từ hai trái tim đồng điệu, cùng thương yêu và quyến luyến nhau. Còn nếu một tình yêu được xây dựng trên nền tảng tiền bạc, quyền lực và chứa đựng sự ép buộc, thì ít nhiều đều gây ra đau khổ. Trương Tiểu Mai đã nghĩ như thế khi cô bị ép kết hôn với một người xa lạ. Liệu điều gì sẽ chờ đợi cô gái bé nhỏ ấy, hạnh phúc liệu có mỉm cười với cô? Tất cả sẽ được tác giả Sammy lý giải một cách hợp lý, đáng yêu và hài hước trong truyen teen hoan Chỉ Là Tôi Nhớ Em. Tình cảm vốn dĩ là điều bất ngờ và khó lường nhất Trương Tiểu Mai là một tiểu thư nhà giàu đúng nghĩa. Cô xinh đẹp, cao ngạo và luôn tỏ ra xem thường những chàng trai theo đuổi mình. Tiểu Mai là thiên kim duy nhất của một thương gia giàu có, từ bé đã sống trong nhung lụa cho nên cô hoàn toàn không hiểu biết gì về cuộc đời ngoài kia. Cô giống như một con búp bê được chưng trong lồng kính, xinh đẹp, rực rỡ nhưng ngờ nghệch với mọi thứ. Những tưởng cuộc đời màu hồng của Trương Tiểu Mai cứ thế mà phẳng lặng trôi đi. Nhưng rồi một biến cố lớn đã xảy ra, thay đổi hoàn toàn số phận của cô gái ấy. Công ty của gia đình cô rơi vào khủng hoảng trầm trọng, đứng trước nguy cơ phá sản và bố mẹ cô sẽ phả ngồi tù. Thương trường vốn dĩ khốc liệt như thế, tình nghĩa của những người giàu ấy vốn dĩ cũng bạc như vôi, khi gia đình cô không hề nhận được sự trợ giúp từ bạn bè và mọi thứ lâm dần vào bế tắc, thì đột nhiên có một nhân vật tầm cỡ nọ, đề nghị sẽ giúp công ty thoát khỏi tình cảnh ngặt nghèo này. Nhưng cái giá phải trả, lại quá đắt! Phu nhân Nhã Hạnh – chủ tịch tập đoàn Lưu Thị đồng ý sẽ cho gia đình Tiểu Mai vay vốn nhưng điều kiện đưa ra là cô phải kết hôn với đệ nhất thiếu gia của Lưu Thị. Nhưng người đàn ông này vốn dĩ vô cùng kỳ bí, quái gỡ và mang tiếng là “cầm thú”, hắn đã từng đính hôn với một cô diễn viên trẻ tài năng nhưng đã bị hủy bỏ sau đó. Trong web truyen online này, nhân vật Tiểu Mai thực sự chết lặng khi nghe điều kiện nghiệt ngã ấy. Hạnh phúc cả đời của mình, cô không muốn bị hủy trong tay gã thiếu gia hắc ám kia. Cô còn chưa từng yêu ai, chưa nếm trải được mật ngọt ái tình mà giờ đây, sao cam tâm chôn vùi xuân sắc trong chiếc lồng son đó. Tiểu Mai ngàn vạn lần không muốn kết hôn với gã. Nhưng bên hiếu bên tình, cô biết làm sao để vuông tròn cả hai. Tiểu Mai làm sao có thể ích kỷ nhìn cha mẹ cô lâm vào cảnh vỡ nợ, bị vào tù. Cô thừa biết bản thân không đủ nhẫn tâm nhìn cơ ngơi cả đời phấn đấu của cha cô bị hủy hoại trong phút chốc như thế. Đây không chỉ đơn giản là một cuộc làm ăn thất bại, mà còn là sinh tử của cả một gia đình, của những người Tiểu Mai yêu thương nhất. Những diễn biến tâm lý của cô gái Tiểu Mai, những giằng xé nội tâm cùng những đau đớn, bất lực của những nhân vật đều được miêu tả chân thực, sống động khiến độc giả cảm thấy thương xót cho số phận bẽ bàng của đóa phù dung ấy, cũng như không thôi cảm thán trước sự khắc nghiệt, tàn nhẫn của thương trường lẫn lòng người ở nơi chốn đó. “Mai Mai, coi như mẹ xin con hãy giúp cha, giúp nhà họ Trương giữ lại gia sản này “_ Bà Thanh nghẹn ngào nắm lấy tay con gái – “Con muốn giúp gia đình ta nhưng có nhất thiết phải dùng cách này không mẹ? Sao mẹ nỡ gả con cho một người mà con chưa hề quen biết…” – Con cứ từ từ suy nghĩ, ngày mai hãy trả lời cũng được, mẹ về phòng trước đây Cô gái bất lực ngồi thụp xuống ghế, đập nhẹ vào cái đầu đang rối như tơ vò của mình “Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ???!!” Đọc những dòng này, ắt hẳn ai cũng xót xa cho cô gái ấy. Một cô gái xinh đẹp, ngây thơ như bông hoa vừa chớm nở, lại sắp phải úa tàn trong tay một kẻ xa lạ, hắc ám và nhiều tai tiếng. Tiểu Mai vốn dĩ là không cam tâm, không thể nào chấp nhận được một cuộc hôn nhân đầy rẫy những điều kiện như thế, nhưng cô đành phải “nhắm mắt đưa chân”, cô buộc phải hy sinh vì cô biết, chỉ có cô mới có thể vực dậy lại được cơ nghiệp của gia đình. Và trên hết, Trương Tiểu Mai là một người con hiếu thảo, cô yêu cha mẹ của mình còn hơn yêu chính mình. Ngày Tiểu Mai bước chân vào nơi hào môn ấy, Tiểu Mai nghĩ rằng, cuộc đời mình đã khép cửa từ đây. Nhưng cuộc đời này, vốn dĩ là những bất ngờ nối tiếp nhau, khiến Tiểu Mai hoa mắt chóng mắt. Đại thiếu gia Lưu thị kia, vốn dĩ không cầm thú, xấu xí như người ta đồn đãi, mà còn vô cùng điển trai, tài giỏi, chỉ mỗi tội tính khí rất lạnh lùng, mở miệng ra có thể lập tức sát thương người khác. Tiểu Mai như cái bóng lặng lẽ sống ở đó, vì cô nghĩ sẽ chẳng thể nào có một cái kết hạnh phúc cho một cuộc hôn nhân chứa đầy gượng ép và âm mưu. Nhưng cô không ngờ rằng, chính tính cách bá đạo, lạnh lùng mà lại phúc hắc, những dày vò mà anh mang lại cho cô, lại khiến trái tim thiếu nữ 20 của cô thực sự rung động và yêu thương anh. Nhưng Tiểu Mai có thể làm gì khác, ngoài việc tự ngược đãi bản thân mình trong những xung đột tâm lý, không muốn bản thân động lòng vì anh. Bởi cô nghĩ rằng, trái tim anh không hề có cô. Cô chỉ là một phu nhân mà anh muốn cưới về cho có, để làm ấm giường mỗi đêm mà thôi. Chúng ta vừa thương xót lại vừa trách Tiểu Mai ngốc nghếch. Vì cô nào biết rằng, trái tim lạnh lẽo của anh, đã bị nụ cười ấm áp như ban mai của cô sưởi ấm, cõi lòng anh vốn dĩ đã rung động vì cô từ lâu. Chỉ là hai người ấy, quá ngốc nghếch để thừa nhận tình cảm của mình dành cho đối phương. Trong chỉ là tôi nhớ em, tác giả Sammy sẽ mang đến một cái kết hoàn toàn bất ngờ mà cũng ngọt ngào vô cùng, sau bao ngược tâm mà Tiểu Mai phải chịu, hứa hẹn sẽ khiến độc giả cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. Chỉ Là Tôi Nhớ Em đã mang đến một thông điệp mới về tình yêu “Tình cảm vốn dĩ là điều bất ngờ và khó lường nhất. Ngay cả trên mảnh đắt khô cằn của lọc lừa, gượng ép và trao đổi, nó vẫn có thể nảy mầm và sinh sôi”. Chính vì yếu tố tình cảm được giải quyết rất hay trong tiểu thuyết này, cho nên đã tạo ra sức hút rất lớn đối với các độc giả trẻ tuổi. Biến cố vừa đủ, cao trào vừa đủ và ngược tâm cũng vừa đủ, tất cả đều được tác giả “nêm nếm” vừa tay để mang đến cho độc giả một tiểu thuyết đáng đọc. Review bởi Mei. *** Vì các bạn hỏi nên mình viết 1 chap siêu ngắn về Minh Vũ nhé mọi người ______________________ Trở lại quãng thời gian 4 năm trước... Nghe tin Minh Vũ sắp quay về Mĩ, Tiểu Mai vội vàng bảo Khải Phong đưa mình tới sân bay. Anh không phản đối, lấy chìa khoá xe rồi cùng cô đi. Tới nơi thấy Minh Vũ đang ngồi ở ghế chờ cùng Khả Vân, cũng may Tiểu Mai đến vẫn chưa muộn. Nhìn thấy anh, cô trách "Cậu định cứ thế mà đi không nói với mình tiếng nào sao?" Minh Vũ xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng "Cậu còn chưa khoẻ hẳn, mình nghĩ nên để cậu ở nhà nghỉ ngơi" Tiểu Mai ngước mắt nhìn anh "Mình còn chưa nói lời cảm ơn cậu. Minh Vũ, cậu muốn thấy mình ân hận lắm à?" Anh hơi buồn bã thở dài một hơi "Không phải vậy" "Mình nghe anh Phong kể rồi, cậu đã giúp đỡ mình rất nhiều, còn giải oan cho Khải Phong...Minh Vũ, mình thực lòng cảm ơn cậu"_Cô nói, đôi mắt sáng lấp lánh. "Bây giờ cậu mới nhận ra mình là người tốt sao?"_Minh Vũ giả vờ nghiêm mặt "Không phải..."_Tiểu Mai luống cuống Minh Vũ khẽ cười, dịu dàng nói với cô "Bao nhiêu năm qua, vị trí của cậu trong lòng mình chưa từng thay đổi" Tiểu Mai cúi đầu không biết nói gì, vì cúi đầu nên cũng không thấy được biểu cảm phức tạp trong mắt anh. "Cậu vẫn là cô bạn cùng bàn ngốc nghếch như trước" Tiểu Mai ngẩng đầu thì đã thấy Minh Vũ toét miệng cười. Cô cũng mỉm cười với anh. Đôi mắt Minh Vũ sâu hun hút, anh nhẹ vươn tay ôm Mai Mai vào lòng, một cái ôm thân thiết giữa những người bạn "Tiểu Mai, cậu nhất định phải sống thật hạnh phúc...Có chuyện gì cần cứ gọi cho mình, mình sẽ giúp đỡ hết khả năng" Tiểu Mai gật đầu"Cậu cũng phải sống thật tốt đấy" Minh Vũ xoa đầu Tiểu Mai rồi buông cô ra, đi tới chỗ Khải Phong đứng. Anh thoải mái vòng tay qua cổ Khải Phong, rành rọt từng lời "Nhớ kĩ những gì tôi đã nói với anh hôm trước, tuyệt đối không được để Mai Mai phải chịu khổ, tôi có thể quay về bất cứ lúc nào đấy" Sau khi trịnh trọng nhắc nhở, Minh Vũ xách va-li của mình, miệng cười ngoác cả ra, giơ tay chào tạm biệt rồi xoay người đi tới chỗ kiểm tra hộ chiếu. Rốt cuộc cũng kết thúc thật rồi. Tuổi thanh xuân của chúng ta, không thể tham lam mơ tưởng trở lại. Tiểu Mai từ giờ sẽ là hồi ức đẹp đẽ nhất, sâu đậm nhất của anh... Minh Vũ đi rồi, Khả Vân nói với Tiểu Mai vài câu rồi về trước. Khải Phong bước đến gần ôm lấy vai Tiểu Mai, nhìn Minh Vũ đi xa dần, anh hôn nhẹ lên tóc cô "Được rồi, chúng ta về nhà nào" Tiểu Mai mím môi gật đầu rồi theo anh về. __________________________ Tại sân bay quốc tế Albany... Minh Vũ khoác chiếc áo dạ dáng dài, bên trong mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen đơn giản mà vẫn toát lên khí chất. Anh kéo va-li, vừa đi vừa xoay cổ tay lên nhìn đồng hồ, không để ý có người đang vội vàng đi tới. -"Á!"_Tiếng phụ nữ vang lên, sau đó là đống giấy tờ rơi đầy xuống sàn Minh Vũ nhướn mày, mắt mở to nhìn cô gái vừa va vào mình giờ đang ngồi bệt dưới đất. Giây sau anh định thần lại giơ tay ý muốn đỡ cô ta, nhưng cô gái chỉ ngước nhìn anh rồi lật đật chống tay tự đứng dậy nhặt điện thoại và tài liệu của mình, miệng liên tục nói xin lỗi bằng tiếng Anh. Minh Vũ vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cúi xuống nhặt tài liệu giúp cô. Cô gái này có mái tóc nâu chạm vai, đội chiếc mũ len đỏ, lại đeo kính cận nên anh không nhìn rõ mặt, dáng người vừa phải, mặc áo phao trắng cùng quần jean tối màu. Nhặt xong, cô gái đứng thẳng người, vén tóc mai sang bên, mỉm cười cảm ơn Minh Vũ. Anh hoà nhã gật đầu, bỗng thấy còn tấm thẻ dưới đất, định quay ra gọi thì cô gái kia đã vội vã rời đi. Nhặt lên mới biết đây là thẻ thư viện trường đại học Fordham ghi tên sinh viên Clara Phạm, ở trên còn có ảnh một cô gái châu Á đang nở nụ cười tươi tắn. Anh cũng không nghĩ nhiều, để tấm thẻ vào túi áo rồi nhanh chóng gọi một chiếc taxi trở về khu căn hộ cao cấp nằm phía Đông thành phố New York... -/- Chap này là một phần nhỏ về Minh Vũ thôi, mình đang ấp ủ ý định viết hẳn mộts truyện cho anh này, có ai thích không????? À mình sẽ cố gắng viết tiếp ngoại truyện về gia đình nhỏ của Mai Mai nữa đó, mọi người chờ nhé Mời các bạn đón đọc Chỉ Là Tôi Nhớ Em của tác giả Sammy.

chi la toi nho em